Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 6: Bắt Đầu Xây Dựng Hầm Trú Ẩn, Tin Tức Chấn Động Cả Quốc Gia (2)

Chương 6: Bắt Đầu Xây Dựng Hầm Trú Ẩn, Tin Tức Chấn Động Cả Quốc Gia (2)

Hôm nay, Cố Trường Khanh vừa tắm rửa xong sau mấy tiếng miệt mài rèn luyện trong phòng tập, hiện giờ hắn ngồi ở trên ghế sô pha trong đại sảnh, ngẩn người nhìn dấu vết kỳ lạ ở trên lòng bàn tay phải.

Cố Trường Khanh nghi ngờ lý do khiến hắn có thể ‘trọng sinh’ trở về 3 năm trước như này, hẳn là có liên quan mật thiết đến dấu vết màu xám trắng trước mắt.

Kể ra dấu vết ấy cũng rất lạ, dù hắn có cố tẩy xóa cách nào đi nữa thì cũng không làm nó biến mất được.

Ting!

Đúng lúc này, âm báo báo hiệu có tin nhắn mới vang lên từ điện thoại di động trên bàn.

Cố Trường Khanh liếc mắt nhìn qua liền thấy đây là tin nhắn của ngân hàng, thông báo biến động số dư lên tới hơn 90 tỷ.

Rất nhanh, Tô Ấu Vi đã gọi đến. "Chủ tịch, ngài nhận được tiền chưa?"

Cố Trường Khanh khẽ ừ một tiếng, hài lòng nói: "Làm tốt lắm, mau trở về đi!"

"Cái này... Chủ tịch, ta rất tiếc nhưng ta muốn xin... từ chức."

Tô Ấu Vi hết sức do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra.

Hiện tại, cô không còn thấy được sự nhiệt huyết hay nghiêm túc trong công việc từ Cố Trường Khanh, mà chỉ thấy sự sa đọa, bất kham khó che giấu toát ra từ người hắn.

Vả lại… Cao Tân: người thu mua Tập đoàn Hằng Vũ đã đưa ra lời mời, mong cô tiếp tục ở lại công ty, đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở đây.

Tô Ấu Vi vốn là một người phụ nữ có nhiều hoài bão, cô thực sự không thể chỉ vì một người đàn ông dễ dàng đồng ý bán hết tài sản mà cha mẹ anh ta tâm huyết bao năm để lại, sau đó lại tùy tiện bỏ ra hàng chục tỷ đồng để xây dựng một nơi vô dụng, mà vẫn quyết tâm gắn bó đi theo anh ta được.

"Được! Ta sẽ nhắn trợ lý chuyển tiền lương tháng này vào tài khoản của ngươi."

Cố Trường Khanh nhàn nhạt đáp, sắc mặt không chút thay đổi, bình tĩnh cúp điện thoại.

Sự ra đi của Tô Ấu Vi hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn một chút nào. Cố Trường Khanh biết, ai cũng có kế hoạch và quyết định của riêng mình. Có điều bây giờ cô ấy đã lựa chọn rời khỏi, vậy thì sau này cũng đừng quay trở lại bên cạnh hắn nữa.

"Lão đại."

Không bao lâu sau, có một người đàn ông cao gầy mặc âu phục màu đen bước nhanh vào phòng khách.

Cố Trường Khanh cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, ngước mắt hỏi: "Làm tới đâu rồi?"

"Lão đại, ta làm việc mà ngài còn phải lo lắng sao?"

Trương Hổ cười cười, ngồi xuống đối diện Cố Trường Khanh, y tự rót cho mình một tách trà rồi nói tiếp: “Chúng ta có hơn trăm huynh đệ, ta đều đã cho thợ khắc hình xăm ác ma lên người bọn họ, hơn nữa những huynh đệ này đều là cô nhi, bọn họ đã được rèn luyện nhiều năm, sẽ tuyệt đối trung thành với lão đại nên ngài cứ yên tâm."

Nói đến đây, y chợt hạ thấp giọng, hỏi: "Lão đại, lẽ nào là tận thế sắp đến?"

Khó trách y lại nghĩ như vậy, bằng không thì tại sao Cố Trường Khanh lại đột ngột muốn xây dựng một nơi trú ẩn có kích thước vô cùng rộng lớn ở ngoại ô phía tây?

"Không tệ!"

Cố Trường Khanh gật đầu tán thưởng, cũng không định giấu giếm đối phương, bởi vì đây chính là huynh đệ thân thiết kiếp trước, thậm chí Trương Hổ đã từng thay hắn đỡ một đao, suýt nữa đã mất mạng tại chỗ.

"Chết tiệt, bảo sao lão đại lại làm ra động thái lớn như vậy, có điều ta vẫn chưa hiểu, tận thế thì có liên quan gì đến việc xăm mình?"

Trương Hổ thật sự kinh ngạc, nhưng không có chút ý tứ nào nghi ngờ lời nói của Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh mỉm cười, ra vẻ thần bí: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết!"

Trương Hổ xoa xoa nắm tay, "Tự dưng ta thấy thật kích động!"

Cố Trường Khanh cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, lấy ra một điếu ném cho Trương Hổ, sau đó lại tự châm cho mình một điếu, hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh dặn dò: "Tiểu Hổ, để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn, ngươi hãy chú tâm đến công trình ở ngoại ô phía tây giúp ta, nhớ dẫn người qua giám sát thường xuyên, tốt nhất là trong vòng mười ngày nữa phải hoàn thành. Ngoài ra còn phải cho người vận chuyển các loại vật tư thiết yếu tới đó."

Trương Hổ dụi tắt điếu thuốc trong tay, nghiêm túc gật đầu, đứng dậy nói: "Lão đại, ta đi trước đây."

Dứt lời y liền nhanh chóng rời đi.

Thấy bóng lưng y khuất dạng rồi, Cố Trường Khanh mới nhấc máy lên, ấn xuống một dãy số.

"Tiểu Cố! Một tháng qua ngươi liên tục làm ra động tĩnh không nhỏ, nhỉ?"

Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói già nua vang lên từ đầu dây bên kia.

Rất rõ ràng, việc Cố Trường Khanh không tiếc bỏ ra một số tiền cực lớn để cải tạo lại nhà tù bỏ hoang đã khiến dư luận ầm ĩ bàn tán không ít.

"Đã để Hà lão chê cười rồi."

Cố Trường Khanh lễ phép đáp, sau đó nói thẳng vào vấn đề: "Hà lão, ta muốn mua vàng thỏi số lượng lớn, ước chừng 160 tỷ, Hà lão có thể hỗ trợ ta được không?"

"Cái gì… Ngươi cần nhiều vàng như vậy làm gì?"

Giọng nói già nua lộ rõ vẻ kinh ngạc.

"Hà lão đừng hỏi, ta có việc cần dùng mà.” Vừa nói, Cố Trường Khanh vừa thao tác chuyển khoản 1 tỷ vào tài khoản của Hà lão.

Không ai biết rõ hơn hắn, một khi thảm họa xảy ra, các quốc gia sẽ thống nhất lại tiền tệ lưu hành, tới lúc đó, giá trị của những đồng tiền hiện tại sẽ bị trượt giá nhiều như thế nào.

"Được rồi, ta sẽ giúp ngươi.”

Có lẽ Hà lão đã nhận được thông báo biến động số dư ngân hàng, thế nên mới giây trước còn ngập ngừng hỏi thăm tình huống, giây sau đã thay đổi thái độ, lập tức đồng ý.

"Làm phiền Hà lão, trong vòng một tuần có thể bàn giao toàn bộ cho ta được không?"

"Được, không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta một tay giao vàng, một tay giao tiền."

"Tốt, hôm nào dành thời gian cho ta nhé, mời ngài ăn ngon một bữa."

Khách sáo thêm vài câu, Cố Trường Khanh liền cúp điện thoại.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch