Nói là tường nhưng thật ra trông giống một tấm kính thủy tinh trong suốt hơn, mấy lỗ hổng trên đó cũng ở dạng bán trong suốt, phía sau được liên kết với những con đường thông tới nhiều địa điểm khác nhau, giúp mọi người có thể nhanh chóng đến nơi mình muốn. Phi thuyền sẽ dựa theo điểm đến mà chọn ra một lỗ hổng tốt nhất trong vô vàn lỗ hổng, sau đó bay thẳng vào trong.
Sau khi tiến vào tiến vào lỗ hổng, phi hành khí bắt đầu tăng tốc, trong mắt Mễ Hòa, cảnh vật hai bên đường như biến thành từng vệt sáng, xung quanh cũng chẳng thấy phi hành khí nào khác, như thể nơi đây chỉ có mình bọn họ vậy.
Chợt, tốc độ của phi hành khí chậm lại, các cô bay ra khỏi lối ra, tầm nhìn cũng trở nên rộng rãi, thoáng đãng hơn nhiều. Đập vào mắt Mễ Hòa là một màu xanh tươi mát, tựa như những vườn hoa trong thành phố trên cổ địa cầu vậy. Nơi này trồng rất nhiều cây cối, hoa cỏ, từng khóm hoa được uốn nắn thành những hình dạng duyên dáng, xinhg đẹp, kia một lay động nhị ba tầng cao màu trắng nhà Tây lơ lỏng phân bố ở màu xanh lục hải dương.
Phi hành khí nhanh chóng hạ xuống, bay là là trên mặt đấy, Hannah thuận miệng giải thích: “Nơi này đã tiến vào phạm vi hai trăm cây số thuộc khu vực trực thuộc hoàng cung, tất cả tòa nhà cũng như công trình kiến trúc không được phép xây cao hơn hoàng cung, kiến trúc dưới lòng đất cũng bị cấm, thậm chí phi hành phí cũng phải bay sát mặt đất, tránh có người dòm ngó hay nhìn trộm vào hoàng cung.”
Nhà của gia tộc Linley lại nằm trong khu vực hai trăm cây số trực thuộc hoàng cung, điều này khiến cho ấn tượng của Mễ Hòa về xuất thân của mẹ càng thêm sâu sắc.
Dù cô chưa từng đến Mars thì cũng biết Mars chính là thủ đô của đế quốc, đất xây nhà có thể nói là vô cùng ít. Đừng thấy trong phạm vi của hoàng cung không cho xây kiến trúc ngầm dưới đất mà lầm, bên ngoài khu vực này, ở những chỗ khác, nhà cửa có thể được xây dựng sâu dưới đất đến năm trăm mét lận đó, tóm lại, ở Mars, dù là trên mặt đất hay dưới lòng đất cũng đều bị vô số kiến trúc hạ tầng lấp kín khắp tinh cầu rồi.
Trong tình hình tấc đất tấc vàng thế này mà gia tộc Linley có thể xây được một căn nhà hai tầng, còn là trong phạm vi hoàng cung, nói thật chẳng khác nào một người sở hữu biệt thự hai tầng có sân vườn bên cạnh cố cung ở Bắc Kinh cả, thật đáng để người khác phải kính nể mà.
*
Trước khi đến nhà Linley, Mễ Hòa đã chuẩn bị rất nhiều nhưng không chân thực được bằng khi tiếp xúc trực diện.
Nhất là khi cả nhà bọn họ ngồi chung một chỗ, nhìn vẻ bề ngoài thì bọn họ đều có mái tóc màu vàng nâu, mắt màu xanh lam, chắc hẳn đây là di truyền của gia tộc Linley. Nhìn từ khí chất, bọn họ đều là người định hướng, ngoài việc có thần thái dòng dõi gia giáo đặc thù của gia tộc ra, bọn họ còn khiến người ta có chút cảm giác căng thẳng của người định hướng cao cao tại thượng.
Mặc dù loại cảm giác ưu thế nhỏ bé đó rất nhạt, nhưng khi bọn họ nói chuyện với cô họ sẽ cố ý nói chậm lại, sau khi giải thích cho cô nghe về một số danh từ riêng, cái kiểu, rất thông cảm với người bình thường không theo kịp tư duy của bọn họ nên cần đặc biệt chú ý, khiến Mễ Hòa cảm thấy rất vi diệu.
Người ta là vì tốt cho cô, cảm thấy chỉ số IQ của một người bình thường như cô không đủ cao, trong khi bọn họ toàn trò chuyện về những tri thức cao cấp như khoa học sự sống phân tử, vật lý học nơ-tron gì đó, thỉnh thoảng giải thích cho cô một đôi lời, cô nên cảm ơn, thậm chí cô không nên già mồm cãi láo như thế, nhưng cái cảm giác như thể cả thế giới này là người thông minh chỉ có mình cô là một tên ngu ngốc khiến cô rất không thoải mái.
Dù vậy Mễ Hòa vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, ăn bánh ngọt nhỏ trên bàn.
Có người nói là loại bánh ngọt nhỏ này do một ngự trù hoàng cung đã về hưu làm, lúc Mễ Hòa ăn cái thứ nhất đã rất ngạc nhiên. Ở căn cứ Trái Đất, cô ăn giun đất cắt khúc muối chua gì gì đó lâu rồi nên đã quên mất chuyện trên thế giới này vẫn còn món bánh ngọt ngon miệng.
Trước kia Mễ Hòa đã từng ăn bánh ngọt mua trên Tinh Võng, mùi vị của nó hoàn toàn khác với loại bánh ở nhà Linley, bánh ngọt làm từ lúa mì vũ trụ vốn không có tính dính như lúa mì ở cổ địa cầu, ăn vào hơi sạn, có người nói lúa mì là một trong những loài thực vật được biến đổi gen sớm nhất, nhưng suy cho cùng vẫn không bằng trước đây, vì vậy thức ăn làm từ lúa mì vũ trụ vẫn kém hơn bản gốc rất nhiều.
Càng không cần nói đến việc trứng gà mà cả vũ trụ đang dùng đều từ trứng của một loại chim Đồ Đồ, một cái trứng chim bình thường đã to bằng trứng ngỗng, còn hơi tanh tanh.
Vì vậy bánh ngọt bình thường được làm ra sẽ không tránh khỏi sự thật là ăn vào có sạn, còn hơi tanh. Rất nhiều đầu bếp nổi tiếng đều có thể dùng một số hương liệu vũ trụ để che mùi này đi, nhưng nhiều hương liệu sẽ khiến mùi vị phức tạp hơn, vì vậy số cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trong dải ngân hà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lần đầu tiên trong mười hai năm qua Mễ Hòa được ăn bánh ngọt ngon như vậy, không nhịn được ăn thêm hai miếng, chị họ Lita ngồi ở bên cạnh hất chiếc cằm nhỏ, nhọn về phía cô, giọng nói rất nhỏ nhưng Mễ Hòa có thể nghe thấy được, Lita nói một câu: "Đồ nhà quê."
Mễ Hòa nghe vậy, có lòng đưa một miếng bánh ngọt cho Lita, còn nói: "Chị họ, ăn bánh ngọt."