Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 28: Về nhà

Chương 28: Về nhà




Sau khi Tô Đình ra khỏi lao ngục thì trực tiếp đi về nhà.

Trên đường đi về, hắn gặp phải rất nhiều cô ba mợ sáu, thêm mấy kẻ nhàn rỗi suốt ngày chỉ biết uống rượu, mặt ngoài thì gật đầu chào hỏi, sau lưng lại có không ít lời đàm tiếu rơi vào trong tai Tô Đình.

Mấy kiểu như trộm cướp, kẻ vô dụng gì đó vẫn được xem như mấy lời tương đối hàm súc.

Đối với những lời đàm tiếu này, chỉ cần không liên quan đến biểu tỷ, Tô Đình coi như gió bên tai, hoàn toàn không có thời gian để ý.

Về đến nhà, Tô Đình giơ tay lên muốn gõ nhưng lại do dự một lúc lâu.

Hắn biết tin tức lần này nhất định đã bị biểu tỷ biết.

Một đêm đi qua, cũng không biết biểu tỷ lo lắng sợ hãi thế nào.

Nói đi nói lại vẫn là do hắn còn chưa cân nhắc chu đáo.

Nhìn cánh cửa này, hắn không khỏi có chút chột dạ.

Hắn không sợ biểu tỷ tức giận, chỉ sợ thấy biểu tỷ đau lòng.

Đây là chuyện khiến người ta phải tay chân luống cuống hơn cả lao ngục tai ương.

Cân nhắc hồi lâu, khi Tô Đình đang muốn đẩy cửa ra, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của một nữ nhân già nua đầy mỉa mai.

" Tiểu cô nương Tô gia, ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút đi."

" Tô tiểu tử nhà ngươi bị người bắt được, chỉ có Đường công tử chúng ta là có thể giúp hắn đi ra, muốn cứu người phải suy nghĩ một chút."

"Lão thái bà biết Tiền gia cùng Lý gia đều có người tới nói mai mối, nhưng nào so được với Đường công tử chúng ta?"

"Tiền gia tuy rằng có tiền có thế, nhưng Tiền công tử này là người què, con mắt còn mù một nửa. Mà Lý gia tuy rằng gia thế thuần khiết, tú tài Lý gia tướng mạo nhân phẩm cũng không tệ lắm, nhưng vẫn luôn khốn cùng chán nản, hắn là không có bản lĩnh giúp ngươi cứu Tô tiểu tử ra."

"Chỉ có Đường công tử, gia đại nghiệp đại, có thể giải thích cùng Tôn gia, để người ta việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, lại để huyện nha mở ra một con đường."

Ngoài cửa, Tô Đình nghe xong lời nói này, không khỏi ngẩn ra, trên mặt tràn đầy kinh ngạc vẻ.

Nhưng bà mối kia vẫn không ngừng lại, vẫn cứ liên mồm nói chuyện.

"Tô nha đầu, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, Đường công tử tuy rằng diện mạo có chút không tốt, tuy rằng cũng có chính thất, nhưng gia cảnh ngươi cũng là như vậy, lại không phải tiểu thư quan gia, nào có chỗ cho ngươi lựa chọn?"

"Làm thiếp thất cho công tử nhà họ Đường, nếu là thả ra tiếng gió, không biết còn có bao nhiêu nhà đồng ý gả tới đây?"

"Ngươi xem nhà cách vách ngươi kia, bán con gái đi làm nha hoàn, cũng chỉ được hai mươi hai lạng bạc ròng. Lão thái bà ngày hôm trước nói nhà kia càng keo kiệt, gả con gái còn chỉ được tám lượng bạc sính lễ."

"Thói đời ngày nay, người nghèo mệnh tiện, Đường công tử để ý ngươi là phúc phận của ngươi."

Giọng nói của bà mối xuyên qua cửa gỗ, rơi vào trong tai Tô Đình đứng bên ngoài sân.

Sắc mặt Tô Đình âm trầm, không nói một lời.

Ở cổ đại, thiếp thất cũng chính là tỳ nữ, thậm chí thời điểm tỳ nữ x.

Có không ít trường hợp, có những quan to hiển quý thậm chí coi thiếp thất như lễ vật để tặng lẫn nhau, địa vị thiếp thất thấp kém, cũng không khá hơn hầu gái nô tỳ bao nhiêu.

Còn tên công tử nhà họ Đường kia, hắn cũng có nghe thấy, diện mạo xấu xí, làm người háo sắc, thích nhất là lưu luyến chốn phong nguyệt.

Một người như vậy cũng dám nhớ nhung tới người của Tô gia hắn?

Bà mối này lại tới mai mối cho mặt hàng như thế, cũng là mắt bị mù sao?

Sắc mặt Tô Đình tràn đầy giận dữ, giơ tay lên muốn đẩy cửa lớn ra.

Lúc này, lại nghe bà mối nói chuyện, ngữ khí so với lúc trước đã thêm mấy phần cứng rắn.

"Tô nha đầu, ngươi đừng ỷ vào dung mạo ngươi đẹp đẽ, mà quá mức kiêu ngạo."

"Lúc trước đúng là có không ít người thấy dung mạo ngươi đẹp, nên lấy lòng ngươi, nhưng ngươi muốn chăm sóc ma bệnh kia, một mực từ chối, khi đó ngươi còn trẻ, dung mạo lại đẹp đẽ cũng thôi đi, nhưng hiện tại đã qua tuổi hai mươi, không còn là tiểu cô nương nữa."

"Tiểu cô nương có thể lựa chọn, đại cô nương chỉ có thể để người ta lựa chọn."

"Ngươi có nhớ lần trước bên ngoài đều nói ngươi nhiễm tà khí, là nữ tử không tốt, còn có bao nhiêu người muốn làm mai mối với ngươi?"

Nói xong, bà mối lặng lẽ cười nói: "Lớn đến đẹp đẽ, cũng chưa chắc sẽ nhất định sẽ gả được."

Lúc này, chỉ nghe Tô Duyệt Tần mở miệng, ôn nhu nói: "Bà bà, ta đúng là nữ tử không tốt, có lẽ cũng là bởi vì thế mà hại tiểu Đình. Nhưng lấy chồng hay không, không tốt hay không là chuyện của ta, không nhọc bà bà nhọc lòng."

"Bà bà chính là làm chuyện này, làm sao có thể không nhọc lòng? Lần này không nhọc lòng, lần sau vẫn phải nhọc lòng, ngươi cũng cũng không thể luôn không lấy chồng chứ?"

Bà mối nở nụ cười mang theo vẻ châm chọc, chờ nói tới chỗ này, lại nói: "Bà bà ta cũng không dối gạt ngươi, lần này người coi miếu Tùng lão nói ngươi là thiện tâm tinh khiết, có thể liễm phúc tụ khí, là nữ tử vượng nhà, bởi vậy mới trêu chọc tà khí, trước mắt tà khí đã bị trừ, đã không ngại. . . Hiện tại không ít người nhớ tới nha đầu ngươi này, có thể vượng phu hưng nhà, có lẽ mấy ngày qua người tới xcầu hôn nhất định cũng không ít, nhưng ngươi phải biết, công tử nhà họ Đường mới có thể là lương xứng của ngươi."

Trong giọng nói của bà mối mang theo vài phần cứng rắn, đã có một chút ý bức bách.

Đang lúc này, biểu tỷ nhẹ giọng ôn hòa nói: "Bà bà, chuyện cưới gả, ta còn không nghĩ tới, hơn nữa tiểu Đình mới là nam nhân trong nhà, vạn sự đều phải đợi hắn trở về, chỉ có hắn mới có thể làm chủ cho ta."

"Hắn muốn trở về?" Bà mối đã sớm biết cảnh ngộ của Tô Đình, giờ khắc này không khỏi cười nhạt rồi nói: "Ngươi không đáp ứng Đường công tử, dựa vào thủ đoạn của Đường gia, hắn muốn quay về cũng không dễ dàng."

"Bà bà đây là có ý gì?" Dù Tô Duyệt Tần luôn ôn nhu lương thiện, nhưng khi nói tới Tô Đình, ngữ khí cũng không khỏi có chút cứng rắn, nói: "Tiểu Đình nhất định có thể trở về."

"Được, lão thái bà cũng không nói nhảm cùng ngươi nữa." Bà mối hắc một tiếng, nói: "Ngươi cũng đừng không nóng không lạnh từ chối lão thái bà, phải biết rằng thế đạo này tuy rằng thái bình, nhưng có mấy nhân vật có tiền có thế, muốn xử lý một số việc cũng dễ như ăn cháo, ngươi cũng không nên rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt như thế. Ngươi nên nghĩ xem đến lúc ấy, gạo nấu thành cơm, còn có thể làm sao? Đến thời dùng sức mạnh, không thể để Đường công tử thoả mãn, địa vị đãi ngộ của ngươi còn phải thấp hơn một chút."

Tô Duyệt Tần nhíu chặt lông mày, sắc mặt vốn trắng xám tiều tụy càng làm người thương tiếc, nghe tới thế trong mắt nàng dần nổi vẻ giận dữ, nhưng tính tình nàng luôn luôn nhu hòa nên cũng không nghĩ ra lời nói ác độc gì, chỉ quát khẽ: "Bà bà, ngươi vẫn nên rời đi thôi."

Bà mối kia lộ ra ý cười trào phúng, muốn tiếp tục mở miệng.

Đúng vào lúc này, bà mối chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.

"Để ngươi cút đi, không có nghe thấy sao?"

Tô Đình dùng một tay nhấc bà ta lên, sâu dưới đáy mắt né qua sát ý lạnh lẽo.

Đêm qua ra tay hại người, tuy rằng không phải tự tay gây nên, nhưng hồn phách ý thức của hắn chìm vào lực sĩ Ngũ hành, không khác gì tự mình động thủ, sát niệm còn sót lại, giờ khắc này chưa tiêu, bà mối này vừa vặn đụng với.

Sát cơ lạnh giá làm người kinh hãi.

Bà mối chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, run rẩy nói: "Tô. . . Tô Đình?"

Ánh mắt Tô Đình hơi co lại, muốn động thủ.

Nhưng lúc này, biểu tỷ thở nhẹ một tiếng, nói một tiếng: "Không thể."

Tô Đình dừng tay lại, hít một tiếng, đẩy bà mối đang bên cạnh, không tiếp tục để ý.

Bà mối sống sót sau tai nạn, không ngừng thở dốc, làm sao cũng không ngờ Tô Đình này vốn nên ở trong lao, làm sao ngày hôm nay lại có thể từ bên trong nhà lao đi ra?

Khi nãy bà ta bị Tô Đình dọa sợ, một lòng muốn chạy trốn, nhưng nhớ tới công tử nhà họ Đường bàn giao, nhớ tới thù lao phong phú, lại nghĩ lên thế đạo bây giờ thái bình, pháp luật kỷ cương hoàn thiện, không khỏi hơi hơi an lòng.

Bà ta hít sâu một cái, muốn tiếp tục mở miệng, giải thích Đường gia là gia đại nghiệp đại cỡ nào, làm cho Tô gia tỷ đệ này tỉnh táo một chút, biết cái gì gọi là lấy trứng chọi đá.

Nhưng còn chưa mở miệng, đã thấy Tô Đình lộ ra một nụ cười với bà ta.

Nụ cười xán lạn, ôn hòa dễ gần.

Bà mối chỉ cảm thấy không rét mà run.

"Bà bà, ngươi tỉnh táo một chút đi."

Tô Đình một tay nhấc vại nước lên rồi ném rầm một tiếng, một thùng nước trút xuống xuống.

Bà mối ngây ngốc đứng ở nơi đó.

Tô Đình thuận tay đẩy một cái, đẩy bà ta ra ngoài cửa, thuận tay đóng cửa.

Một lúc sau ngoài cửa truyền đến tiếng kêu gào chửi bới.

Bỗng nhiên, Tô Đình mở cửa ra, lẳng lặng nhìn đối phương.

Bà mối lập tức câm miệng không nói, quay đầu vội vã vỏ đi, trong miệng vẫn không ngừng chửi rủa.

Nghé con mới sinh không sợ cọp, vạn nhất ma bệnh này nổi điên muốn đánh người thì nên làm gì?

Nghĩ lại thì bà ta lại không khỏi thầm mắng, ma bệnh ốm đau nhiều năm, làm sao như thế có sức lực?

. ..

"Lần sau đánh gãy chân chó của ngươi!"

Đuổi bà mối đi, Tô Đình mới phun ra ngụm khí, xoay người lại.

Tô Duyệt Tần đứng ở đàng kia, ánh mắt sáng sủa, thanh tĩnh mà tinh khiết, đang lẳng lặng nhìn Tô Đình.

Đôi mắt kia tràn ngập lo lắng, sầu lo, sợ sệt, hoảng sợ, bất an, nhưng đến giờ khắc này, đều hóa thành vui mừng.

Cảm xúc vui mừng khiến đôix mắt nàng từ từ nổi lên ánh sáng.

Nàng ôm miệng, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

"Tỷ. . ."

Tô Đình nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Vốn muốn giải thích tất cả mọi chuyện nhưng đến giờ phút này, tất cả đã tan thành mây khói.

Đối mặt với ánh mắt kia, hắn chỉ cảm thấy lực áp bức càng trầm trọng hơn Âm Thần của thượng nhân đêm đó,.

Một đêm kia, Âm Thần của thượng nhân mang đến chính là áp bức.

Mà lần này, hắn cảm nhận được chính là trách nhiệm!

---------










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch