Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 103: Lẩn trốn (1)

Chương 103: Lẩn trốn (1)





Đối với với phong nhận rít gào bắn tới, Viên Minh không chút do dự, miệng nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, đồng thời hai tay ấn xuống khoảng không phía dưới.

Mặt đất phía trước “ầm ầm” nổ vang, cùng với đó là hai cây gai gỗ thô to mọc lên, va chạm trực tiếp với hai phong nhận đang lao tới.

Chỉ nghe hai tiếng răng rắc giòn vang.

Gai gỗ dễ dàng bị chém thành hai đoạn, nhưng hai cái phong nhận cũng bị chệch hướng, chém lên vách đá hai bên sơn động, phát hai tiếng cắt sâu “phập phập”.

Thanh âm tắt đi, chỉ thấy trên vách đá vốn cứng như sắt có thêm hai vết cắt dầu dài hơn một xích.

Nếu không phải Viên Minh đã sớm có chuẩn bị đề phòng, e là còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hai phong nhận kia cắt thành mấy khúc, chết không thể chết lại được nữa.

“Không ngờ tiểu tử phản ứng cũng nhanh đấy.” Khôn Đồ khinh khi cười nói, đồng thời trong tay gã lại thấy ánh sáng xanh hiện lên, khí lưu quanh người cuồn cuộn dâng lên, hiển nhiên là định thi triển thủ đoạn càng lợi hại hơn.

Viên Minh mặt không đổi sắc, bấm niệm pháp quyết rồi điểm một cái vào khoảng không bên trên.

Phía trên sơn động bảy, tám trượng có một vách núi, rìa vách có một khối đá lớn bán kính vài thước. Tảng đá trên vách núi này đã bị nắng gió làm rạn nứt nhiều chỗ, nửa phần trên tảng đá bắt đầu ngả xuống, có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.

Ánh sáng xanh hiện lên bên dưới tảng đá, tiếp đó hai cây gai gỗ thô to trồi lên, hung hăng đâm vào tảng đá lớn.

Ầm ầm!

Tảng đá lớn từ trên vách đá trượt xuống, lăn lông lốc về phía ba người Khôn Đồ ở cửa động. Đất đá xung quanh cũng bị nó kéo theo, ùn ùn trút xuống.

Viên Minh chọn chỗ này để ở, một nửa nguyên nhân là vì nơi này yên tĩnh, một nửa còn lại chính là vì tảng đá lỏng lẻo bên trên kia. Hắn vốn cũng chỉ là dự phòng, không nghĩ tới hôm nay lại dùng tới.

Ba người Khôn Đồ thấy tảng đá lớn kéo đất đá hung hăng kéo đến, vội vàng chạy sang bên cạnh tránh né.

Một tiếng “ầm” thật lớn vang lên.

Tảng đá nện xuống mặt đất, bốc lên một mảng bụi đất lớn.

Viên Minh canh đúng thời khắc này, bắn vọt người ra khỏi động rồi chạy cực nhanh về phía xa.

Khôn Đồ thấy thế, tức giận quát lớn đồng thời lập tức đánh tới.

Gã lật hai tay một cái, thình lình có thêm một lá cờ lớn màu đen kích cỡ gần một trượng, trên mặt cờ thêu một bộ đồ án đầu lâu màu đỏ máu, chỉ chớp mắt sau đó, xung quanh gió lạnh quay cuồng nổi lên, quỷ khí đại thịnh.

Viên Minh rùng mình kinh ngạc, quát lớn một câu “Xem ám khí”, đoạn vung tay lên, theo đó hai viên châu màu xám rời tay bắn vọt ra, đánh thẳng về phía mặt Khôn Đồ.

Khôn Đồ nhếch mép cười khinh, vung lá cờ lớn trong tay lên, chỉ thấy giữa những tia sáng màu đỏ máu chớp động, đồ án đầu lâu nhúc nhích như vật sống, xong há mồm phun một cái.

Một luồng gió âm như mũi tên bắn ra, mang cảm giác sắc bén kinh người, cắt đứt tất cả cỏ cây sỏi đá nơi nó đi qua, vạch trên mặt đất cứng rắn một rãnh sâu, ngăn hai viên châu màu xám lại.

“Không được!” Vừa thấy rõ viên châu màu xám, Hô Hỏa trưởng lão ở bên cạnh vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Đáng tiếc đã quá muộn, luồng gió âm chuẩn xác đánh trúng cả hai viên châu xám.

Một tiếng nổ trầm đục vang lên, theo đó một mảng khói xám thình lình bốc lên, chỉ nhảy mắt đã bao phủ cả một khu vực lớn.

Khôn Đồ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nhất thời chẳng thể nhìn thấy gì.

Viên Minh thi triển Vô Ảnh bộ, cả người như tên rời nở bắn nhanh tới rừng rậm phía trước.

Khôn Đồ dù mắt không nhìn thấy gì những tai vẫn nghe được động tĩnh. Gã điên cuồng rót pháp lực vào cờ lớn, tức thì rất nhiều điểm linh quang nổi lên trên mặt cờ rồi trong chớp mặt ngưng tụ lại thành một quang nhận màu máu dài gần một trượng.

“Đi!” Gã lắc cổ tay một cái, tức thì quang nhận màu máu hóa thành một sợi tơ máu bắn ra, bay thẳng về phía Viên Minh.

Hô Hỏa trưởng lão và người đàn bà chột mắt cũng nghe được thanh âm Viên Minh chạy trốn, lập tức không hẹn mà cùng phát ra công kích.

Hô Hỏa trưởng lão xoay tròn tay áo, trong tay lập tức có thêm một vật màu đen như cái ống, không thấy lão làm gì mà ống đen rung mạnh một cái, phát ra tiếng nổ vang trầm thấp.

Một chùm ô quang bắn vọt ra, nhìn kỹ thì là vô số cây châm nhỏ màu đen cùng đánh về phía Viên Minh.

Ả chột mắt cũng vung cánh tay lên, tức thì một cây roi dài mọc đầy gai ngược bắn ra, đón gió dài thêm khiến nó nguyên bản chỉ một cây roi dài hơn trượng lại có thể đánh tới chỗ cách đó mấy trượng, quất tới sau lưng Viên Minh.

Viên Minh nghe tiếng gió rít gào sau lưng, sắc mặt hơi đổi, bước chân chệch đi, thân hình theo đó bỗng nhiên trở nên mờ ảo, như quỷ mị lướt sang ngang khoảng hai trượng.

Roi dài của ả chột và phi châm màu đen của Hô Hỏa trưởng lão lập tức đánh hụt, nhưng quang nhận màu máu của Khôn Đồ lại dai như đỉa đói, cũng nhanh chóng bẻ hướng tiếp tục đánh tới phía Viên Minh.

Tiếng nổ đùng đùng vang lên, cùng lúc đó, quang nhận màu máu thình lình xuất hiện tại chỗ cách lưng Viên Minh chỉ ba thước, đoạn hóa thành một tàn ảnh rồi chém xuống.

Viên Minh thần sắc đại biến, muốn tránh cũng không kịp nữa, chỉ có thể cắn răng huy động cánh tay phải.

Một cái bóng màu xanh lóe lên, ngay tiếp đó trong tay hắn xuất hiện một lư hương nhỏ màu xanh. Hai tay hắn nắm chặt hai bên lư hương, giơ lên chặn quang nhận lại.

Một tiếng “Keng” thật lớn vang lên.

Cả người Viên Minh chấn động mạnh, đồng thời bị đánh bay ra ngoài, hổ khẩu hai tay rách toạc.

Viên Minh bay ra xa một quãng bốn, năm mươi trượng mới đập ầm ầm vào cây cối trong khoảng rừng rậm cách đó không xa.

Cũng may hắn đã thi triển Phi Mao thuật biến thân nên da dày thịt béo, ngoài hổ khẩu bị rách ngoài da thì không bị có chỗ nào bị thương. Hắn lập tức xoay người đứng dậy, chạy trốn vào phía xa cánh rừng.

Vừa chạy, Viên Minh vươn một tay ra, tức thì lư hương trên mặt đất phía xa liền trở nên mờ ảo, rồi hóa thành một tia sáng xanh chui vào trong ấn ký lư hương trên cánh tay phải.

Thân ảnh Viên Minh vừa biến mất, ba người Khôn Đồ đã từ trong khói xám đuổi tới, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy vô cùng khó coi.

“Tiểu tử kia trốn hướng nào rồi?” Khôn Đồ nhìn ả chột mắt, hỏi.

“Hướng này!” Ả chột mắt có vẻ thông thạo việc truy vết, sau khi quan sát dấu vết trên đất một chút liền chỉ ngay được hướng mà Viên Minh chạy trốn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch