Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích

Chương 17: Hứa Trường Ca

Chương 17: Hứa Trường Ca


Muốn tiến vào động phủ bên trong Thương Nguyên, chỉ cần từ Huyền Thiên Nhai nhảy xuống, màn hình tối đen rồi sáng lên, thân ảnh đã ở vào động phủ.

Nhưng khi hết thảy hóa thành tự thể nghiệm chân thực, lăng không hạ xuống phảng phất vĩnh vô cùng tận.

Bên tai gào thét từng trận tiếng gió, một cỗ bối rối khó hiểu dần dần đánh lên trong lòng Hứa Nguyên, cũng cấp tốc biến thành mệt mỏi nặng nề lan tràn toàn thân.

Thời gian tại quá trình rơi xuống này phảng phất không có khái niệm, Hứa Nguyên cuối cùng vẫn dần dần khép lại hai mắt, ý thức từng chút một bị rút ra khỏi thân thể.

Tại giữa tầng mây mù không thể nhìn thấy điểm cuối, chỉ còn lại hai người ôm nhau.

...

Huyền Thiên Nhai đỉnh, gió lạnh từng trận tiêu điều.

Từ khi Hứa Nguyên chủ động nhảy xuống vách núi, bất quá một khắc đồng hồ, trên sườn núi đỉnh rộng lớn này liền đã có bốn năm đạo thân ảnh tuần tự tới.

Yên lặng một lát,

Lại là một tràng tiếng xé gió vang lên, một nam một nữ hai thân ảnh tuần tự rơi xuống đỉnh núi này.

Nam nhân cõng kiếm râu ria nhìn lướt một vòng bốn phía, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, cười ha hả đối mấy người phất tay chào hỏi:

"Các vị đến thật sớm, Tam công tử đâu?"

"... "

Trên đỉnh núi hoàn toàn yên tĩnh, không ai phản ứng hắn.

Nam nhân râu ria cũng không cảm thấy xấu hổ, cộng sự lâu như vậy hắn sớm thành thói quen.

Bọn người này đều thích giả cao thủ không nói lời nào.

Mà lúc này,

Bên cạnh Huyền Thiên Nhai, một vị nam tử âm nhu hai tay khoanh trước ngực, tựa vào thân cây bỗng nhiên liếc mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười, nhưng thanh âm lại không lạnh không nhạt:

"Chu Sâm, Tam công tử bị nữ nhân mang đi, sương mù dưới Huyền Thiên Nhai này che đậy ý hồn dò xét."

Nam nhân râu ria nghe vậy hướng phía nam tử kia nhìn lại, đôi mắt đảo một vòng.

Sau một khắc,

Nam nhân râu ria liền trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh vị lão hữu này, cười ha hả nói:

"Hoắc, Tử Ngư, Liễm Khí Thuật của ngươi càng ngày càng thuần thục, ngươi không nói lời nào ta cũng không chú ý đến ngươi."

Vừa nói, nam nhân râu ria còn thân mật muốn đưa tay ôm bả vai hắn:

"Đã lâu không gặp, ngươi không phải đi bồi Nhị hoàng tử đi sứ Bắc rồi sao, trở về khi nào? Chuyện này làm xong chờ về Tĩnh Giang thành ta mời ngươi đi Túy Tiên Lâu uống rượu..."

Nhưng lời còn chưa dứt.

"Ông ——"

Một trận chấn động không khí rất nhỏ từ quanh thân Tử Ngư khuếch tán ra, trực tiếp đánh tan tay của Chu Sâm, thanh âm lãnh đạm nhắc nhở:

"Trưởng công tử đã xuống Huyền Thiên Nhai, im lặng một chút."

Chu Sâm cảm giác bàn tay tê dại một hồi, nhẹ nhàng lắc lắc, cũng không tiếp tục lôi kéo làm quen:

"Được, chuyện uống rượu chúng ta tự mình nói."

Nói xong,

Chu Sâm cũng thu liễm vẻ lười nhác, đưa mắt nhìn về phía đầu trăn to lớn giữa đỉnh núi.

Đôi mắt rắn trên đầu Thất Sinh Mãng vẫn trợn tròn, trải qua hơn nửa ngày, tử khí lan tràn bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

Đại yêu sau khi chết nếu không xử lý, sẽ làm hủ hóa đất đai sinh sôi âm vật, bất quá chút tử khí này rõ ràng không tạo uy hiếp cho mọi người ở đây.

Nhìn chăm chú hồi lâu, trong mắt Chu Sâm mang theo một tia thổn thức.

Rõ ràng hai ngày trước hắn truy tung dấu vết chiến đấu của cự mãng này, bây giờ gặp lại, đối phương chỉ còn lại một cái đầu.

Đại yêu tu hành mấy ngàn năm, cứ như vậy chết.

Trong cảm khái, Chu Sâm bỗng nhiên thuận miệng hỏi Tử Ngư bên cạnh:

"Cá bột, ai đến sớm nhất?"

Tử Ngư nghe vậy giữ im lặng nhìn thoáng qua nơi xa.

Chu Sâm theo đó nhìn lại.

Bên cạnh một khối đá lớn cách đó mấy chục thước, một vị hòa thượng trọc đầu mặt mũi hiền lành đang ngồi dựa vào đó nhắm mắt dưỡng thần.

Tựa hồ có cảm ứng với ánh mắt hai người, hòa thượng trọc đầu mở mắt ra gật đầu ra hiệu.

Tử Ngư biết Chu Sâm muốn hỏi gì, nhẹ giọng nói:

"Ta cùng hòa thượng này cùng đường, hắn bị Nhiễm Thanh Mặc ý hồn khóa, chúng ta chủ động truyền âm cho nàng."

Con ngươi Chu Sâm co rụt lại, ánh mắt quét về phía vách Huyền Thiên Nhai:

"Cái gì? Hòa thượng truyền âm, Nhiễm Thanh Mặc vẫn mang theo Tam công tử trốn?"

Tử Ngư chậm rãi gật đầu, nói:

"Đúng, ngươi hẳn phải biết ý gì? Chu Sâm, quốc sư cùng tướng quốc đại nhân..."

"Đừng, Tử Ngư, ngươi im miệng."

Chu Sâm vội vàng khoát tay đánh gãy Tử Ngư: "Ta không biết ý gì, ta không biết gì cả, lần sau có cơ hội ta mời ngươi uống rượu, đi trước."

Nói xong, Chu Sâm đưa tay vỗ vai Tử Ngư, trực tiếp xoay người rời đi, căn bản không cho Tử Ngư cơ hội nói chuyện.

"... "

Tử Ngư có chút bất đắc dĩ liếc nhìn vị đồng sự này, nhưng không nói gì, tiếp tục dựa vào thân cây dưỡng thần.

Chu Sâm chậm rãi đi về phía cô gái trang phục đuôi ngựa, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn biết Tử Ngư muốn nói gì.

Nếu Nhiễm Thanh Mặc không biết thân phận của bọn hắn thì tốt, hiện tại biết rõ người đến là người của tướng quốc phủ vẫn trốn, có thể khẳng định nàng là hung thủ bắt Tam công tử.

Nếu hung thủ là người khác thì không sao, nhưng Nhiễm Thanh Mặc phía sau là Kiếm Tông, là quốc sư!

Xuất hiện chuyện như vậy, có phải có thể nói tướng quốc đại nhân cùng quốc sư có một chút khoảng cách không muốn người biết?

Phải biết hiện tại trong cung có tin đồn Hoàng thượng thân thể không tốt, hai vị này nếu bóp...

Chu Sâm vội vàng ngừng suy nghĩ, loại chuyện này không phải hắn nên suy nghĩ, thành thật chờ trưởng công tử an bài là tốt.

Chu Sâm nhiều lời lâm vào trầm mặc, trong lúc nhất thời, toàn bộ trên đỉnh núi hoàn toàn tĩnh mịch.

Bảy người ở đây đều an tĩnh chờ vị trưởng công tử đến.

Thời gian trôi qua,

Đột nhiên một trận lốc xoáy quét qua, một đạo áo xanh lặng yên từ dưới vách Huyền Thiên Nhai nhảy lên, rơi xuống biên giới vách đá vạn trượng.

Người tới mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, một thân áo bào mãng bào tay hẹp màu đen, nơi ống tay áo thêu kim tuyến tường vân, bên hông đai lưng bạch ngọc màu son, ống tay áo cùng tóc buộc mực theo gió núi nhẹ nhàng phiêu đãng.

Cùng hắn nhảy lên còn có một vị nữ tử yểu điệu trang phục Ảnh vệ.

Nữ nhân che mặt, chỉ có thể thấy đôi mắt âm lãnh, thân mang áo đen bó sát người, ngực lộ rõ, phục sức lộ ra hai cánh tay trắng nõn, trên cánh tay trần trụi là đôi tụ kiếm giáp tay, dưới ánh mặt trời hiện ra hàn quang âm trầm.

Theo nam tử đến, bảy người trên đỉnh núi nhao nhao đứng dậy.

Hứa Trường Ca mặc áo xanh không để ý đến đám người phía sau, chỉ nhìn chằm chằm vụ hải phía dưới.

Nửa ngày,

Hứa Trường Ca dường như bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Điên Nguyên Huyễn Sương Trận... Nhiễm Thanh Mặc quả là thủ đoạn tốt, vậy mà biết nơi đây có khốn trận như vậy."

Vừa nói, Hứa Trường Ca chậm rãi quay người nhìn về phía mấy người phía sau, mỉm cười.

Thanh âm ôn nhuận của hắn được nguyên khí gia trì truyền vào tai mỗi người:

"Trận pháp này theo Thiên Môn Sơn dựng lên, không thể phá mạnh, bất quá một tháng sau nguyên khí hao hết, sương mù tự tán đi, chỉ là trong thời gian này, làm phiền chư vị chờ đợi."

Nói xong, Hứa Trường Ca chắp tay thi lễ với mọi người.

Chu Sâm thấy thế không nói gì, yên lặng đáp lễ lại.

Làm xong hết thảy,

Hứa Trường Ca liếc qua nữ tử sau lưng, ôn nhu nói:

"Ảnh nhi, ngươi tạm thời đừng đi theo ta, chờ là tốt rồi."

Đôi mắt nữ tử mặc Ảnh vệ hơi chậm lại, nàng thanh tuyến hơi khàn khàn:

"Trưởng công tử người... Muốn đi đâu?"

Hứa Trường Ca khẽ lắc đầu, không nói gì.

Ảnh nhi tựa hồ ý thức được gì, nhưng chưa kịp mở miệng.

Một trận gió lốc đã nâng thân hình Hứa Trường Ca rời khỏi mặt đất.

Cùng hắn lăng không,

Còn có đầu trăn to lớn mười mấy mét trên đỉnh núi!

Hứa Trường Ca đứng lơ lửng trên không, tóc dài phiêu đãng sau lưng, đôi đồng tử đen nhánh nhìn xuống phía dưới, nhỏ giọng nói:

"Trường Thiên tuy ngu, tuy là phế vật, nhưng hắn phế vật thế nào, cũng không tới phiên ngoại nhân dạy dỗ."

"Ta cần rời đi Cổ Uyên một chuyến, đường xá xa xôi một tháng có thể không về được, Nhiễm Thanh Mặc giao cho các vị, không cần lưu thủ, tìm được nàng trực tiếp đánh giết, về phần Trường Thiên..."

Nói đến đây, Hứa Trường Ca bỗng nhiên chuyển giọng, ánh mắt nhu hòa trong đôi mắt kiếm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo tận xương, chậm rãi đảo qua mọi người, từng chữ nói ra, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa:

"Còn khẩn cầu chư vị, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Trường Thiên."

"Ba năm trước Trường An đã đi, hiện tại Trường Thiên nếu xảy ra chuyện, gia phụ cùng ta sẽ rất đau lòng."

Không khí trên Huyền Thiên Nhai phảng phất ngưng kết vì lời nói của thanh y nam tử.

Yên lặng thật lâu,

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Trường Ca lần nữa khôi phục ấm áp ôn nhu, cười nói:

"Chuyện Trường Thiên xin nhờ chư vị, các vị vất vả, ta sẽ chi tiết cáo tri gia phụ."

Thoại âm rơi xuống, Hứa Trường Ca lại chắp tay thi lễ với đám người, sau đó cùng đầu trăn to lớn hóa thành lưu quang, hướng phía phương tây phá không mà đi.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch