Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Phúc Bao Ở Thập Niên 60

Chương 26: Vì sao lại khóc

Chương 26: Vì sao lại khóc




Nghe vậy, Hách Liên Kiều đang bận miệng nhìn bà với đôi mắt to tròn đẫm nước, chớp mắt hai lần đáp lại.

Cô cực kỳ thích bà nội!

Mã Tú Liên càng cười tươi hơn, chẳng những không thấy ngạc nhiên sợ hãi mà trong lòng còn vô cùng đắc ý tự hào.

Cháu ngoan của bà chính là tiên nữ hạ phàm, quả thật không tầm thường chút nào!

Mà Lý Xuân Hoa sát vách tâm trạng không tốt, càng tin chắc rằng con gái nhỏ khắc mệnh với mình.

Một lát sau lại nghe được mẹ chồng nói với chị dâu cả: “Mẹ cho con trứng gà nước đường, con ăn xong rồi ngủ đi.”

Lý Xuân Hoa lập tức đỏ cả mắt: Những thứ này rõ ràng là đãi ngộ dành cho cô ta mà!

Vì vậy, lúc Trần Kiến Nghiệp vừa bước vào nhà, nhìn thấy vợ lau nước mắt thì đã cảm thấy đau đầu: “Làm sao mà em khóc?”

Lý Xuân Hoa khóc sướt mướt, nói: “Em cũng không muốn khóc đâu, nhưng mẹ không để em cho con bé bú, trong lòng em rất khó chịu!”

Trần Kiến Nghiệp vô cùng thẳng thắn, vạch trần: “Là em không cho con uống sữa mà.”

Lý Xuân Hoa nghẹn họng: “Giờ em hối hận được chưa? Cha nó à, hay là anh sang nói với mẹ để mẹ cho ôm con về được không?”

Vì anh ấy là con trai ruột của mẹ chồng nên lời nói sẽ có trọng lượng hơn, nói không chừng mẹ chồng có thể đồng ý.

Nhưng Trần Kiến Nghiệp khoát tay, không thèm để ý: “Ai cho ăn mà chẳng được? Em cứ tiếp tục cho Tiểu Bảo ăn là được rồi.”

Nói xong liền đi sang chọc ghẹo con trai.

Anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, cũng không để ý đến việc ai cho con gái nhỏ uống sữa, dù sao thì cũng là người một nhà.

Khụ, mà tất nhiên là anh ấy cũng không dám tùy tiện đụng đến cọng râu của mẹ mình đâu.

Thấy chồng không quan tâm chút nào, trong lòng Lý Xuân Hoa vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng cũng không thể nói thẳng ra là vì một miếng ăn nên chỉ có thể tiếp tục lấy lòng con gái nhỏ.

Nhưng Hách Liên Kiều không chừa chút mặt mũi cho.

Lý Xuân Hoa trêu chọc cô, nhưng cô thờ ơ không thèm phản ứng chút nào, còn dứt khoát nhắm mắt lại tỏ vẻ không thấy.

Lý Xuân Hoa muốn ôm cô, cô ngay lập tức gào lên khản cổ, giống như gặp được con thú dữ hay rắn độc vậy.

Những lần tiếp theo, Mã Tú Liên nhìn Lý Xuân Hoa ngày càng mất thiện cảm, chỉ thiếu điều trực tiếp cấm cô ta đến gần cháu gái mình.

Lý Xuân Hoa cũng nhìn ra được con nhóc chết tiệt kia đang cố ý chống đối mình, bực mình không thôi.

Hết lần này đến lần khác vì bổ sung dinh dưỡng không đủ nên có vài ngày cô ta lại không có sữa, lại không cam tâm, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.

Thế là không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi, cũng không thèm nhìn sang Hách Liên Kiều một chút, xem như mình không có đứa con gái này.

Con nhóc chết tiệt kia, chờ bà nội mày không thích mày nữa thì xem tao dạy dỗ mày như thế nào!

Không sai, Lý Xuân Hoa cho rằng mẹ chồng chỉ là nhất thời trúng tà, đến một ngày nào đó rồi sẽ tỉnh.

Hách Liên Kiều lại hoàn toàn không cảm nhận được sự oán giận này, ghé vào ngực Triệu Mai mà uống sữa ngon lành.

Kể từ khi đổi người chăm nuôi, cô công chúa nhỏ của Long tộc cuối cùng cũng không còn đói nữa!

Vả lại công chúa nhỏ nhìn người rất chuẩn, chỉ cần nhìn thoáng qua thì có thể thấy được người phụ nữ xấu xa đầy âm mưu, những tình yêu đối với cô đều là giả tạo, rõ ràng trong mắt chỉ có những toan tính và chán ghét.

Chớp mắt đã bốn mùa xuân thu trôi qua, Hách Liên Kiều dưới sự chăm sóc cẩn thận của bà nội, cô đã từ một chiếc bánh gạo nếp nhỏ trở thành một chiếc bánh gạo nếp trắng mềm.

Cô mặc chiếc áo ngắn màu hồng cánh sen mới tinh, ngồi trước thềm cửa, dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm lột trứng gà ăn.

Như thể đang làm một chuyện đại sự, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Mã Tú Liên cầm lược từ trong phòng đi ra, dịu dàng nói: “Cháu gái ngoan đừng nhúc nhích, để bà nội chải tóc cho.”

Hách Liên Kiều xoay người, giơ quả trứng đã chia thành một nửa lên cao, ngẩng đầu lên nhìn bà nội, giọng nói trong trẻo: “Bà nội, cho bà.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch