Vì thế, vào ngày sinh nhật mẹ mình liền dỗ cháu gái nhỏ đi về quê mẹ cùng với mình.
“Bé ngoan à, hôm nay gia đình bà ngoại của anh Nhị Bảo cháu không những có làm thịt kho tàu, còn có màn thầu hoa quế hấp nữa đó.”
Năm trước cô ta có mang về mấy cái màn thầu hoa quế, cháu gái nhỏ rất thích ăn.
Quả nhiên, sau khi Hách Liên Kiều nghe được liền dùng đầu lưỡi mềm mềm liếm môi.
Cô bé đã ăn thịt kho tàu thường xuyên đến mức không thấy hứng thú nữa nhưng muốn ăn màn thầu hoa quế, năm ngoái bác gái hai mang về cho cô ăn một cái.
Trần Nhị Bảo cũng dịu dàng nói: “Bé ngoan đi về cùng với bọn anh đi, bên đó còn có một con sông nữa, anh xuống sông bắt cá và cua cho em ăn.”
Hai mắt của Hách Liên Kiều liền sáng rỡ: “Em đi! Em đi!”
Bởi vì công xã Tam Kiều ngay cả sông nhỏ hay rãnh mương đều không có, công chúa nhỏ đã sắp bốn năm không được uống nước sông rồi, thực sự là có chút thèm.
Mã Tú Liên xách theo cái giỏ đi ra từ phòng bếp thì nghe thấy vậy, lại lặng yên không lên tiếng quay ngược trở lại, cắt một miếng thịt khô bỏ vào trong giỏ xách.
Sau đó vừa đi ra ngoài đã bị cháu gái nhỏ nhào lên ôm lấy bắp đùi.
Hách Liên Kiều ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn bà hào khí ngất trời: “Bà nội, cháu đến nhà bà ngoại của anh hai bắt thật nhiều cá và cua về cho bà nội ăn.”
Mặt Mã Tú Liên nở nụ cười mãn nguyện rồi bế cô bé lên: “Được, bà đợi bé ngoan bắt cá và cua về.”
Sau đó đưa cái giỏ qua cho Chu Chiêu Đệ: “Các con thu dọn rồi ra ngoài đi, đi sớm về sớm.”
Tất cả đồ trong giỏ đều là quà mà Chu Chiêu Đệ đem về quê mẹ.
Chu Chiêu Đệ mở tấm vải đỏ ra, nhìn trứng gà, thịt ba rọi và kẹo trái cây ở bên trong. Ngay lúc đó liền bị kinh ngạc mở tròn mắt: “Mẹ, mẹ bỏ vào nhiều đồ như vậy sao?”
Những năm trước về ăn sinh nhật đều chỉ có một giỏ trứng gà mà.
Mặt Mã Tú Liên rất bình thường nói: “Hai năm này cuộc sống nhà chúng ta khá lên không ít, lấy nhiều một chút làm quà sinh nhật cho mẹ ruột cũng là điều nên làm.”
Trên thực tế là bà lo lắng bé ngoan của mình ăn quá nhiều rồi bị gia đình con dâu thứ hai khinh thường, ghét bỏ, bà không thể chịu được.
Chu Chiêu Đệ lập tức vui vẻ nói: “Thu dọn xong cả rồi ạ, bây giờ thì có thể đi rồi.”
Cô ta cũng không để ý đến lời của mẹ chồng là thật hay giả, chỉ biết rằng mình có thể đem cái giỏ quà này về, vô cùng nở mặt mày!
Mã Tú Liên cứ ôm cháu gái nhỏ không muốn rời tay, căn dặn kỹ càng: “Bé ngoan đi với bác gái hai đừng có chạy lung tung biết chưa?”
Đây còn là lần đầu tiên cháu gái nhỏ đi xa nhà, bà rất lo lắng.
Hách Liên Kiều vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu: “Vâng vâng, cháu biết rồi ạ.”
Lần đầu tiên cô không nghe lời của phụ vương và mẫu hậu chạy đến Ma cung tìm con rồng xấu xa mới bị sét đánh đến cái thế giới này. Cho nên công chúa nhỏ đã đi một ngày đàng học một sàng khôn rồi.
Mã Tú Liên vẫn không yên tâm, lại nói với hai anh em Trần Đại Bảo và Trần Nhị Bảo: “Đại Bảo, Nhị Bảo, nếu bé ngoan đi đường mệt rồi thì hai đứa thay phiên nhau cõng con bé, nghe chưa?”
Trần Đại Bảo thận trọng không ít: “Nghe rồi ạ.”
Trần Nhị Bảo vẫn nghịch ngợm như cũ: “Một mình cháu cũng có thể cõng bé ngoan đến nhà bà ngoại!”
Vẫn không nỡ nhưng Mã Tú Liên cũng phải để cháu gái nhỏ xuống, tự mình đưa người đến tận cổng thôn.
Vừa đến cổng thôn thì gặp một cô gái trẻ có ngoại hình và khí chất xuất chúng, vừa nhìn thấy Hách Liên Kiều, hai mắt liền sáng rực: “Ôi, cô bé xinh đẹp quá đi! Bác Mã, đây là bảo bối ngoan nhỏ của bác à?”
Mã Tú Liên cười híp mắt gật đầu: “Đúng rồi, đây là bảo bối nhỏ của bác, bé ngoan mau gọi thím đi.”
Trong ngữ điệu không giấu được sự kích động và hứng thú: Bé ngoan của bà đều khiến người khác thích thú như vậy!
Cô gái trẻ này tên là Giang Mạn Vân, đang trú đóng ở gia đình quân nhân của giải phóng quân gần công xã, nghe nói đến từ thủ đô đó.