Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 1022: Lại có thần bí hố? (2)

Chương 40-2: Lại có thần bí hố? (2)

"Lão đại, cậu đang làm trò gì, cậu mời là ai, bị cậu hại chết rồi. Nếu không phải Hoàng Tử, lần này xong rồi." Diêu Ngải Luân bắt đầu khóc kể.
Vương Tranh cười to, không để ý tới Diệu Ngải Luân, Hoàng Tử đã lâu không gặp, phong thái như trước."
Hoàng Tử cũng là lần đầu tiên nói chuyện phiếm như vậy với Vương Tranh, đè nén tâm tình kích động. "Già rồi, thao tác chậm hơn nhiều lắm, đối phương vẫn nhường, nếu không, không thắng được."
"Cái này gọi là không chiến mà phục quân người ta, ở giới CT Địa Cầu cũng chỉ có cậu có thể làm được, không hổ là đối thủ cũ của tôi năm đó."
Không biết như thế nào, bị Vương Tranh nói như vậy, Hoàng Tử liền cảm giác được nhiệt huyết sôi trào. Hắn kiên trì cho tới hôm nay tất cả đều là đáng giá.
Hi vọng có một ngày chúng ta có thể giao thủ lần nữa!" Hoàng Tử nói.
"Ha ha, ngày nào đó cậu xuất ngũ tôi nhất định đi, vừa rồi vị gà mờ kia liên lụy mọi người, muốn hướng các ngươi xin lỗi."
Vương Tranh cười nói, nói xong kéo một cái vị trí nói chuyện phiếm, hình ảnh bắn ra.
Diệu Ngải Luân và Hoàng Tử đều hóa đá.
Diệu Ngải Luân dụi dụi mắt mình, "Ta sát, cũng xuất hiện ảo giác rồi."
Hoàng Tử há to miệng, "Đây là người thật sao? . . .
Hồi m thì là vẻ mặt xin lỗi. "Không nghĩ tới em thật kém như vậy, bị Vương Tranh ca nói trúng rồi. Thêm phiền toái cho các anh."
"Tiểu nha đầu, ván tiếp theo đổi cái bản thân em hơi quen thuộc một chút đi, thiếu chút nữa troll chết hai vị trước mắt này."
Hồi lâu sau, phòng khách quý nào đó truyền đến hai tiếng nam nhân thét chói tai.
Vương Tranh cũng không biết nói gì, đây là Diệu Ngải Luân lộ tuyến quý tộc kia sao, đây còn là Hoàng Tử vững như Thái Sơn sao?
Hai đại nam nhân thế mà bởi vì nhìn thấy Hồi m mà thét chói tai, Vương Tranh cũng ngất mất.
Người giới giải trí, hắn quen cũng chỉ có Lâm Hồi Âm, dù sao cũng không cần người thật trình diện, truyền cái hình ảnh là được, cho nên liền hỏi ý tưởng Hồi Âm, mà bạn học Hồi Âm cũng ở trong kỳ nghỉ, vừa về đã chán đến chết, nếu không phải sợ dân lên sóng to gió lớn, đã sớm chạy đến Địa Cầu tìm Vương Tranh chơi.
Vừa nghe Vương Tranh tìm nàng tham gia hoạt động thú vị như vậy, lập tức tham gia, nàng đối với CT cũng không xa lạ, trước kia gặp Vương Tranh dùng Phong Thần thân qua thần lại đặc biệt cool, cho nên muốn thử chút, kết quả đã thành như vậy.
Cách đó không xa, một gian phòng khách quý khác, đám người Mục Quang cũng chuyện trò vui vẻ, đang tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, bọn họ đối với đoạt giải quán quân là chí ở nhất định phải được, đồng thời cũng tất nhiên đạt được giải thưởng nhân khí lớn.
Cũng là Diệu Ngải Luân và Hoàng Tử quá khoa trưa thảm thiết" kia ngay cả bên này cũng nghe được.
Ở trước mặt truyền thông, Mục Quang vẫn bảo trì phong độ, hắn vẫn là phi thường tôn kính lão Lộc, tiền bối giới bình luận, hắn sẽ kế thừa, cùng vượt qua tiền bối sáng tạo huy hoàng, khai sáng thế giới mới.
Về phần Diêu Ngải Luân?
Còn chưa đủ!
"Mục Quang, cậu cho rằng chiến đội Diệu Ngải Luân có mấy phần thắng?"
Mục Quang mỉm cười, "Tôi nếu nói tỉ lệ 5:5, mọi người khẳng định sẽ nói tôi không thành thực, thoải mái miêu sát đi, nhưng chúng ta sẽ tận khả năng kính dâng cho mọi người một trận đấu phấn khích, nhưng cái này cần Thiên Hùng trói một tay, còn có fan nữ thần Tử Nghiên của chúng ta không cần quá điên cuồng, ha ha."
Đại sảnh khách quý cười to một trận, mà ở Diêu Ngải Luân bên này quả thật không có người nào quan tâm, truyền thông rất đơn giản theo đuổi điểm nóng, vốn tưởng rằng lão Lộc sẽ giữ mặt mũi cho đệ tử, kết quả từ đầu tới đuôi chưa lộ mặt, thành tích biểu hiện lại kém như vậy, a càng không thể xem nữa, chỉ mong không nên bởi vì hắn khiến trận chung kết cuối cùng biến thành có cũng được không có cũng không sao.
Phía chủ sự cũng hết chỗ nói rồi, tuy chuyện này là lão Lộc bày ra, những bất cứ một hạng mục nào đều là có quy củ, nhà đầu tư, quảng cáo an bài, đương nhiên cũng bao gồm nhân viên.
Trận chung kết cuối cùng Hoàng Tử không lên nữa?
Cái này con mẹ nó, trong chiến đội rắm chó đó chí Hoàng Tử còn có thể nhìn, người cho Hoàng Tử mặt mũi vẫn là khá nhiều.
Hoàng Tử muốn làm bình luận viên?
Lại có khách quý thần bí?
Troll!
Cái này con mẹ nó tuyệt đối là đùa bỡn, Diệu Ngải Luân này không tính ở trong giới này lăn lộn" nữa.
"Khụ khụ, Diều tiên sinh, cậu làm như vậy không hợp quy củ, cậu cũng không phải người mới, sao có thể đổi tới đổi lại như vậy."
"Đây không phải thi đấu giải trí sao, không nói không thể đổi người?"
"Không phải đạo lý này, chúng ta muốn tiến hành thúc đẩy trước trận đấu, nếu không tiền quảng cáo không phải lá rụng, thật giả lẫn lộn là không được."
"Người tôi mời trình độ rất cao!" Diệu Ngải Luân nói.
Người phụ trách chủ sự Lý Đạc trực tiếp cười phá lên, "Tôi nói Diêu Ngải Luân, cậu thành thành thật thật diện xong một vở cuối cùng là được rồi, đừng giãy giụa nữa, nếu không phải xem ở trên mặt mũi lão Lộc, ai còn nói nhảm với cậu!"
"Tôi nói thực."
"Ha ha, một trận trước tên gà mờ kia là ai, giới giải trí sao, hay là người qua đường, cậu nếu có thể mời được một ngôi sao hạng ba, tôi cũng không nói, dám để người ta gặp một lần không!" Lý Đạc nhịn không được nói, thằng cha này cũng quá không biết tiến thối rồi.
"Lâm Hồi m."
"Lâm Hồi m đây là người bất nhập lưu nào. . . ô, người kia của Aslan?" Lý Đạc đột nhiên hỏi.
"Đúng."
Dừng một lát, Lý Đạc chợt cười, "Cậu có bệnh à, cậu nếu có thể mời được Lâm Hồi m, cậu sẽ là cha đẻ của tôi!"
"A, Alan anh thế mà có con trai lớn như vậy?" Một thanh âm động lòng người vang lên.
Lý Đạc hóa đá, dụi dụi mắt, cái này con mẹ nó, là sống?
Aslan công chúa? ? ?
Linh hồn ca già hot nhất hiện nay, nàng thế mà lại tham gia cái này?
"Không biết tôi có đủ tư cách tham gia hay không?" Lâm Hồi Âm bướng bỉnh nói, Vương Tranh ca thật là xấu, cố ý chơi đểu, nhưng những người này cũng thật sự là mắt chó nhìn người thấp, thế mà lại bắt nạt Diêu Ngải Luân.
"Đủ, đủ, tuyệt đối đủ, cha. . . Alan huynh, ài, anh nói chuyện này, anh đại nhân không bắt lỗi tiểu nhân, đây tuyệt đối là khách quý thần bí, nên vậy nên vậy, đều là tôi sai!"
Lý Đạc đó là người của trường hợp, đừng nói cha, gọi tổ tông cũng được, Lâm Hồi m người cao quý như vậy, thế mà lại đồng ý tham gia tiết mục nhỏ như thế, điều này thật sự là nghịch thiên.
"Một người khác là?" Lý Đạc bỗng nhiên nhớ tới.
Lâm Hồi Âm chớp chớp mắt, "Bí mật."
"Vâng, vâng, vâng, bí mật, bí mật, tôi không hỏi nữa." Lý Đạc cảm giác xương cốt cũng nhẹ rồi, hắn loại tiểu nhân vật này thế mà có thể nói mấy câu với Hồi Âm điện hạ, tuyệt đối có thể bốc phét cả đời!
"Được, vậy chúng ta chuẩn bị đã." Diệu Ngải Luân tắt đi điện thoại.
Lý Đạo cảm giác cả người cũng khác rồi, giống như bay lên đám mây.


Quyển 19 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch