Nhất là sau khi ở học viện nghiên cứu năng lực X Aslan, Tạ Vũ Hân cũng hỏi thăm rất nhiều nơi, mới phát hiện, tình huống mọi người đều không khác nhau là mấy. Vương Tranh cùng Nghiêm Tiểu Tô không phải là hâm mộ, mà một loại tự động tán thành trong tiềm thức. Không thể không nói, xem đến chỗ này, trong lòng của Vương Tranh cũng đã mênh mông cuộn sóng, Tạ Vũ Hân xem như nói đến tận xương tủy. Tuy rằng thực lực rất mạnh, nhưng Vương Tranh vẫn cảm thấy tư chất của mình cũng không được tốt lắm, năng lực X cùng bản thân mình xa xa không hẹn, chỉ nghe xong cách nói của Tạ Vũ Hân, giống như đã mở ra một khúc mắc. Có phải sẽ khó thức tỉnh hay không, một khi thức tỉnh lực lượng sẽ càng mạnh hơn hay sao? Từ một cái độ, thì phải là lý luận chọn lọc tự nhiên trong thế giới sinh vật. Lực lượng càng mạnh thì phải đột phá giới hạn, lại trả giá cũng càng lớn, đây là quy luật tự nhiên, cho tới bây giờ không có gì một sự vật gì có thể thoát khỏi. Vương Tranh có lực lượng sinh mệnh to lớn như vậy, có thể nói là Tạ Vũ Hân cảm nhận được sống động nhất, chỉ có thể nói, hắn có được tiềm lực to lớn nhất, người như thế là may mắn, nhưng đồng thời cũng là đáng thương, bởi vì hắn cũng gặp nhiều giới hạn hơn. Quyết định cuối cùng là ở ý chí của hắn có bao nhiêu kiên định. Tạ Vũ Hân viết rất nhiều, Vương Tranh lại có thể cảm giác được trong mỗi một chữ đều rất dụng tâm, là bản thân Tạ Vũ Hân cảm nhận, đồng thời có mang theo hiểu biết về Vương Tranh. Trong cuộc đời này có người cái bạn thân như vậy, còn cầu gì hơn nữa? Tắt màn hình, Vương Tranh nằm ở ghế trên, đặt tay ở sau gáy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhớ lại hết thảy lời của Tạ Vũ Hân nói về hắn. Năng lực X dựa theo tính chất bất đồng có rất nhiều loại phân loại. Nhưng Tạ Vũ Hân lại chia làm ba loại lớn: Một loại là tới từ chính lực lượng của bản thân, một loại là mượn lực lượng thiên nhiên, loại thứ ba chính là bao gồm hai loại trên hay gồm nhiều mặt. Loại giống như Trương Như Nam chính là gien bản thân là loại lực lượng bùng nổ. Mông Điềm hẳn là loại thứ ba, bao gồm bản thân có trình độ nhất định đề cao. Nhưng không có khoa trương, đồng thời lại mang thêm lực lượng thiên nhiên. Thông qua Tạ Vũ Hân lý giải, thêm vào sự hiểu biết của bản thân Vương Tranh đối với loại lực lượng này, trong đầu lập tức thanh tỉnh rất nhiều. Hắn luôn luôn cố gắng huấn luyện, hy vọng thức tỉnh, nhưng hiện tại xem, càng nhiều không phải bản thân cần rất mạnh mẽ mà là cần kích thích nào đó. Càng nhiều là về mặt cảm xúc. Kỳ thật sự việc trở nên càng khó, nếu nói huấn luyện là việc mà Vương Tranh rất kiên nhẫn, ca mài đều có thể mài đến thức tỉn, nhưng nói về kích thích. Hiện tại bạn học Vương không dễ dàng nhất chính là bị kích thích. Đều do Khô Lâu a, mặc cho ai đã trải qua huấn luyện như vậy, cũng phải bảo trì bình tĩnh dễ dàng, muốn xúc động cũng quá khó. Nghĩ nghĩ, Vương Tranh bỗng nhiên nở nụ cười. Bản thân mình có điểm quá tích cực, xem mục tiêu phấn đấu đối với việc theo đuổi lực lượng, mà không phải gánh nặng. Lúc này Nghiêm Tiểu Tô ở một bên lại truyền đến tiếng hú quái dị. - Ca vô địch, từ nay về sau bảo ta là Cao Suất Phú uy vũ hùng bá! Bạn học Nghiêm lại thắng, này thật sự là nghịch thiên. Nghiêm Tiểu Tô vô cùng hưng phấn, lúc này Vương Tranh có thể cảm giác được trên người Nghiêm Tiểu Tô tràn đầy lực lượng sinh mệnh. Đừng nói là hắn đã ở bên bờ thức tỉnh a. Đối với Nghiêm Tiểu Tô mà nói, cuộc sống rất đơn giản, tiếp tục cuộc sống đại gia là mục tiêu của hắn, càng là người đơn giản, thì sẽ càng dễ đột phá. - Đại ca, mau nhìn chiến tích của ta, nghịch thiên, năm trận giành năm chiến thắng, còn có hai lần đụng tới đồng đội là bạn nhỏ! Mỗi lần Nghiêm Tiểu Tô điều khiển Kẻ Xuyên Rừng xuất hiện, đều bị tập trung hỏa lực, phe đối diện chịu không nổi mấy tên ưa thích biểu diễn. Nhưng mà thời điểm mỗi khi chạy trốn, Nghiêm Tiểu Tô có thể kích phát ra ý chí chiến đấu rất mạnh, chạy nhanh hơn so với ai khác, lúc người khác lãng phí hỏa lực ở trên người hắn, đồng đội có thể phát huy ra. Mà thời điểm mấu chốt, Nghiêm Tiểu Tô thình lình bắn vài phát thanh lao điện đáng khinh lại chuẩn như vậy, là có thể xoay lại chiến cuộc. Vương Tranh cũng rất ngạc nhiên, nhìn một chút, tỉ lệ phóng thanh lao điện trúng mục tiêu của tên này hơn 60%... - Chuẩn như vậy? Vấn đề là Vương Tranh biết, Nghiêm Tiểu Tô cùng hắn có sự khác biệt, cũng không có trải qua huấn luyện, hơn nữa kỹ thuật bắn súng của tên mập này rất cùi bắp. - Ta đột nhiên thông suốt, thời điểm mỗi khi ta muốn công kích, ta đã tưởng tượng robot đối diện là một người đẹp cực phẩm, ta liền bắn vô cùng chuẩn xác! Nghiêm Tiểu Tô đắc ý dào dạt nói: - Đây chính là bí quyết của ta, nhớ đừng nói cho người khác. Vương Tranh trợn mắt há to mồm... Cái này ... Người khác nghe xong cũng phải có tác dụng mới được a, chiêu này quả thật đủ dâm tặc. Vương Tranh nói với Nghiêm Tiểu Tô một chút về lĩnh ngộ của Tạ Vũ Hân, Nghiêm Tiểu Tô cân nhắc trong chốc lát: - Ta cũng không để ý lắm với chuyện này, dù sao chuyện lên chiến trường cũng không tới phiên ta, nếu thực sự ngày nào đó, nhân loại chỉ sợ đều phải diệt vong, nếu thật có thể thức tỉnh, ta nghĩ muốn có con mắt nhìn xuyên thấu gì đó . - Đại ca, ngươi làm gì nhìn ta như vậy, ta biết ta rất có lý tưởng... “Bốp” Nghiêm Tiểu Tô đầu đã bị cóc một cái, bạn học Vương thật sự không thể nhịn được nữa. - Kiếp sau ngươi đầu thai làm đàn bà đi, bản thân từ xem mình là đủ rồi. - Khụ khụ, đại ca, cái này rất độc ác, chủ yếu là ngươi không biết chổ tốt của phái nữ, chậc, có nói ngươi cũng không rõ. Khi nào ngươi biến công chúa Ina thành người phụ nữ của ngươi , ngươi sẽ biết cái gì mà công danh lợi lộc trên thế giới này cũng chỉ là mây bay mà thôi, chỉ có người đẹp không ngừng mà tới mới là chân thật. Nghiêm Tiểu Tô ngộ đạo. Vấn đề về mỹ nữ, vĩnh viễn không có kết luận, một phen hiểu được của Tạ Vũ Hân làm cho Vương Tranh dẹp bỏ được tâm kết, lại rèn luyện như bình thường, cùng đợi cơ hội. Kỳ nghỉ hè của Vương Tranh rất phong phú, nhưng hắn muốn an tâm huấn luyện vẫn bị đánh gãy. Viện khoa học liên bang hệ Mặt Trời đưa lời mời, trừ Tiếu Phỉ còn có Vương Tranh, hơn nữa là chuyên môn điểm danh. Tuy rằng chỉ là một học viên, nhưng danh tiếng Vương Tranh thực sự như sấm bên tai, đương nhiên chủ yếu là ở trong một lĩnh vực. Tiếu Phỉ không thể xem Vương Tranh trở thành một đệ tử, hắn có cống hiến rất lớn đối với toàn bộ hạng mục, nhất là vài khâu mấu chốt, cho nên ở thời điểm đệ trình báo cáo, nàng trọng điểm trình bày điểm này. Nếu là trước kia, người của viện khoa học khẳng định sẽ cảm thấy không thể tin được, thậm chí cảm thấy Tiếu Phỉ đang cố ý đề bạt học viên này. Nhưng mà trải qua một số chuyện ở Lilan Calos, chuyện Vương Tranh vừa tới đã gia nhập hội quán Du Già ở Ngân Minh, chuyện này đã được truyền lời khắp nơi. Phải biết rằng Tiếu Phỉ cũng chỉ là vừa mới gia nhập, mà danh tiếng của câu lạc bộ kia thật sự quá lơn Dựa theo cống hiến cùng tư cách Tiếu Phỉ cũng chỉ vừa đủ có thể đi vào, làm thành viên mới. Nàng căn bản không có tư cách mang học viên đi vào, đừng nói nàng, cho dù là cái người sáng lập cũng không được. Mà Vương Tranh lại có thể đi vào, riêng điểm này thôi cũng làmVương Tranh mang theo màu sắc truyền kỳ. Ra nhân vật như vậy, người của viện khoa học liên bang hệ Mặt Trời nếu còn thờ ơ thì phản ứng cũng quá trì độn. Hơn nữa nghe nói Aslan cùng rất nhiều địa phương đều phát ra lời mời với Vương Tranh. Hệ Mặt Trời khó ra được vài người mới, đám người này còn vô sỉ đục khoét nền tảng, cái này cũng không thể nhẫn a. Đối với chuyện này, Vương Tranh cũng không kháng cự, năng lực X thức tỉnh cũng không phải dựa vào luyện chết đi sống lại là thành công, đi ra ngoài nhiều một chút, nói không chừng có thể có hiểu biết mới. Hành trình trước đó ở Lilan Calos, quả thật còn đạt được không ít. Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đạo lý này Vương Tranh cũng dần dần hiểu được. Ở bên ngoài, phần lớn người đối với Vương Tranh đánh giá vẫn phiếm diện rằng Vương Tranh là đệ tử tốt số, dính hào quang của Tiếu Phỉ, vô luận lấy được thành tựu gì cũng đều không rời khỏi sự dẫn dắt của Tiếu Phỉ. Bình luận như vậy, Vương Tranh không thèm để ý, cũng không cãi lại, vì không có gì hay để tranh cãi, tất cả mọi người tin là tốt nhất, nhưng lý luận đến cấp bậc này, giống như đám người Mục Phùng Xuân bọn họ liếc mắt một cái đều nhìn ra được. Toàn bộ lý luận phong cách, cùng năng lực cơ bản, người ở đẳng cấp này, xem liếc mắt một cái sẽ biết, giải thích gì đó đã không quan trọng. Hơn nữa càng đối mặt với bên ngoài thì lại càng không nên coi trọng như vậy, quan trọng là tính cách bản thân. Cái này cũng là ý kiến của đám người Mục Phùng Xuân cùng Gail khi lén thảo luận. @media(min-width:480px){#mgiframe{width:100% !important;height:315px!important;max-width:980px;margin:auto;display: table;}} @media(max-width:480px){#mgiframe{width:100% !important;height:570px!important;}} Phẩm đức! Đổi một người khác, có thể đã gấp lên muốn so đo với giáo viên hướng dẫn của mình, sợ thầy của mình dính mất nửa điểm hào quang của bản thân mình. Người như thế, cho dù có tiềm lực chống trời cũng chỉ trở thành loại trình độ như Đổng Học Vũ. Không phải chung một loại người với Mục Phùng Xuân bọn họ, nhưng mà tên nhóc này không giống với. Hội quán Du Già là chỗ xem trọng gồm cả thực lực cùng phẩm đức. Sao Hỏa, từ viện khoa học liên bang hệ Mặt Trời liên kết hơn mười nhà công ty khoa học kỹ thuật cỡ lớn trong hệ Mặt Trời cùng nhau tổ chức, mời dự buổi thảo luận và nghiên cứu phát triển cùng ứng dụng khoa học kỹ thuật. Vương Tranh cùng Tiếu Phỉ đều là lần đầu tiên đến hành tinh này, vừa xuống phi thuyền, liền nhìn thấy trong cảng vũ trụ đã tấp nập đầy người, rất nhiều học viên trẻ tuổi. Vương Tranh hít sâu một hơi: - Không khí Sao Hỏa thật tốt a, chậc chậc, đều nói nơi này trọng võ khinh văn, em thấy lòng nhiệt tình của mọi người cũng rất cao với đại hội nghiên cứu và thảo luận, nhiều fan như vậy. Tiếu Phỉ buồn cười: - Đừng ra vẻ ông cụ non, tuy rằng em là nhà khoa học trẻ tuổi nhất tham gia đại hội nghiên cứu và thảo luận lần này. Bởi vì Vương Tranh tồn tại, danh hiệu tuổi trẻ nhất của Tiếu Phỉ đã bị thay thế. Kỳ thật ở trong lịch sử phát triển của nhân loại, quả thật không hề thiếu người trẻ tuổi tài hoa hơn người, nhưng phần lớn đều biến mất ở trong sông dài lịch sử, kết quả do không có trau dồi tích lũy lại quá mức ỷ lại vào thiên phú. Tiếu Phỉ xem như có vẻ khác loại, còn trẻ đã thành danh, lại vẫn tiếp tục học hỏi, quả thật ở nơi này cũng trả giá rất nhiều cố gắng cùng hy sinh. Đương nhiên đối với Tiếu Phỉ mà nói, khoa học quả thật là tình yêu số một của nàng. Nhưng Vương Tranh rất ngạc nhiên, tại sao người đẹp cực phẩm giống như Tiếu Phỉ lại không có ai theo đuổi, chẳng lẽ lúc học ở trường nàng cũng chưa gặp được một người để ý đến sao? Phải biết rằng chỗ đó là Aslan a. Vấn đề riêng tư, Tiếu Phỉ có thể trêu chọc hắn, hắn cũng không dám trêu chọc cô giáo, lấy thực lực Tiếu Phỉ, tuyệt đối có thể ngược hắn cho chết đi sống lại. Dù sao nhiều người đến hoan nghênh bọn họ như vậy, ít ra phải tỏ vẻ một chút, theo bản năng bạn học Vương Tranh giơ tay lên muốn chào hỏi. Lập tức đám người phát ra từng đợt thét chói tai, bạn học Vương cũng có chút cảm thán, lực lượng khoa học thật sự là vĩ đại, không nghĩ tới đi làm nghiên cứu cũng có nhiều fan như vậy. Nhưng rất nhanh, tiếng thét chói tai lập tức biến mất, lưu lại một mảnh âm thanh thất vọng, trực tiếp không nhìn người nào đó. Tiếu Phỉ ở một bên sắp cười lật. - Nói em cẩn thận, đôi khi cũng thật là quá khờ khạo, em không biết sao, Hồi Âm ở Sao Hỏa tổ chức buổi biểu diển, đây là fan của nàng đang chờ, hai người chúng ta làm gì có mị lực lớn như vậy? Vương Tranh cứ gọi là đổ mồ hôi một hồi nha, hiển nhiên Tiếu Phỉ đã sớm biết, cố ý trêu đùa hắn, chậc, tại sao mấy cô giáo đều có loại sở thích ác thế này? Lần này làm hắn mất mặt, hắn chỉ vừa mới bước lên Sao Hỏa a. May mắn, lực chú ý của mọi người cũng không có ở trên người hắn. Quả thật có người tiếp hắn cùng Tiếu Phỉ, chẳng qua người nọ đã sớm bị đám fan điên cuồng chen lấn đến trong góc. Vừa mới nghĩ đến Lâm Hồi Âm sẽ tới, anh bạn này cũng chen lên trước, sớm quên mất nhiệm vụ của mình. Mệt, thần tượng thứ này thật sự là hại người a. Tiếp đón bọn họ là một người tên là Trương Phường, hơn bốn mươi tuổi, cũng là trợn mắt há hốc mồm đối với hai vị nhà khoa học trẻ tuổi, tuy rằng biết trước là rất trẻ tuổi, nhưng tuổi như thế này cũng quá trẻ a. - Hồi Âm ở Sao Hỏa cũng có nhiều fan như vậy a. Tiếu Phỉ cười nói, nàng cùng Hồi Âm có quan hệ khá tốt, nhất là nàng cũng là người mê âm nhạc. - Không phải nàng vừa tới qua hệ Mặt Trời sao, giờ còn lại đây? Vương Tranh theo bản năng phun một câu. - Cái gì mà còn lại đây, lần trước chỉ đi Trái Đất, hơn nữa đều đã bao lâu rồi! Trương Phường cũng đã đứng tuổi, thế nhưng còn muốn há miệng biện luận, xem ra hắn cũng là fan a. Vương Tranh dở khóc dở cười, làm sao biết người khác phản ứng lớn như vậy. Tiếu Phỉ cũng vui vẻ: - Lần trước không phải em cùng công chúa Ina nói chuyện rất vui sao, Hồi Âm chính là em gái của nàng, thái độ em của thế này là có điểm không phù hợp nha. Chết tiệt, chuyện đó và chuyện này thì có dính dáng gì, đối với Lâm Hồi Âm chưa nói hay thích không thích cá gì. Hát còn khá dễ nghe, nhưng con bé này thích nhất là chõ mõm vào, còn thích ra vẻ ta đây là người lớn, an bài này an bài cái kia Chỉ mong lần này đừng gặp phải. - Khụ khụ, em chỉ có chút kinh ngạc, xem ra thị trường hệ Mặt Trời trở nên lớn rồi. - Còn phải nói. Mấy năm nay tình trạng kinh tế hệ Mặt Trời ngầm có dấu hiệu chuyển biến tốt, kỳ thật sản nghiệp văn hóa là lá bài tốt để mở ra, hẳn là phát triển trọng điểm một chút khách du lịch vào hệ Mặt Trời. Kỳ thật thái độ của đế quốc Aslan cùng với một số liên bang cũng lo lắng đến điểm này, dù sao đây là chuyện tốt, có thể trợ giúp hệ Mặt Trời trở về vũ đài lớn Ngân Minh.