Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tinh Chiến Phong Bạo

Chương 812: Hệ biểu diễn

Chương 47: Hệ biểu diễn

“Nghe nói gần đây tiến vào một đám người mới tố chất không tồi, lần này đến lượt tôi chọn trước, đừng tranh với tôi.” Hủ đeo mặt nạ Medusa màu lam thanh âm có chút lười biếng, nghe rất trẻ tuổi.
“Mỗi năm đều là giống nhau, cuối cùng còn không phải tầm thường, người của trưởng lão điện luôn lo lắng cái này lo lắng cái kia. Thánh điện chúng ta quật khởi đã không thể ngăn cản.” Ngọc mặt nạ màu lửa đỏ là thanh âm nữ giới, nghe hẳn tuổi sẽ không quá nhỏ, rất gợi cảm, rất có từ tính.
“Nghe nói có mấy người còn là trưởng lão hội tự mình mời, giống như có chút sâu xa, nói không chừng thực sẽ xuất hiện mấy tên kỳ quái.”
“Mấy năm qua cũng chỉ tiểu tử Yabitan kia không tệ lắm, đáng tiếc không để chúng ta dùng.”
“Ha ha, Mục, nghe nói kỷ lục của ngươi bị phá, thí luyện núi đao, làm được chín mươi mét.”
Mục đeo mặt nạ vương miện màu vàng, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ. “Chờ bọn hắn tiến vào tầng Thánh Đồ rồi nói sau.”
Mục nhìn thoáng qua vị trí trống, từ chối cho ý kiến, thân hình dần dần nhạt đi, từ trong Thánh điện biến mất.
“Mục vẫn cuồng vọng như vậy, hình như nắm chắc đối với vị trí Thánh chủ.” Trong thanh âm của Đói mang theo chút khó chịu.
“Ha ha, năm người chúng ta cũng chỉ là cơ hội lớn hơn chút, các trưởng lão muốn tìm là người mang số mệnh.”
“Vận mệnh rắm chó, lực lượng mới là số mệnh duy nhất!” Đói siết nắm đấm, bóng dáng biên mất.
Chỉ còn lại có Ngọc cùng Hủ, hai người liếc nhau.
“Mọi người đối với vị trí Thánh chủ đều là tình thế bắt buộc, Ngọc, hai người chúng ta liên thủ thế nào?”
Mặt nạ lửa của Ngọc giống như sống, nghe vậy cười cười, “Tôi là nữ nhân, không cần cân nhắc tôi, các trưởng lão cũng sẽ không để tôi ngồi Thánh chủ.”
“Ha ha, cho nên, cô không ngại lựa chọn một người thích hợp cô.”
“Tôi cũng là nghĩ như vậy, trước mắt mà nói, tôi cảm thấy Mục còn có thể.”
Nói xong, thân thể Ngọc hóa thành một quầng lửa biến mất. Trong đại điện, chỉ còn lại có một mình Hủ đeo mặt nạ Medusa.
Cấm kỵ bị đánh vỡ, các trưởng lão giống như nổi điên bắt đầu tìm kiếm Thánh chủ số mệnh hướng tới, nghe nói đã có mấy nhân tuyển, nhưng cái gì là số mệnh?
Đây chỉ sợ là một câu chuyện xưa thương cảm.
Trên mặt nạ Medusa giống như phát hỏa, trong đôi mắt tản mát ra ánh sáng trắng mãnh liệt, sau ánh sáng trắng, đại điện trống trơn.
Năm người bọn họ đã đi ở phía trước nhất, cũng là người có hi vọng nhất, một khi phát hiện cao thủ, bọn họ sẽ nghĩ hết mọi cách mời chào, lớn mạnh lực lượng của mình, nếu không để dùng, thì phải nghĩ cách thanh lý, trừ phi đối phương mạnh đến đủ bảo hộ bản thân.
Mông Điềm ngay lập tức hoàn thành khai khiếu. Thân là người mang năng lực X, đã đủ để chứng minh thiên phú, nàng khai khiếu rất thuận lợi, có thể rõ ràng cảm giác được thân thể đã xảy ra biến hóa nhất định, năng lực X có tịnh tiến, tuy không phải quá lớn, nhưng đủ để chứng minh đối phương có năng lực làm được sự tăng lên này.
Điều này quả thực là không thể tưởng tượng.
Có lẽ, cái này đối với nàng mà nói là một cơ hội, có thể kề vai chiến đấu cùng Vương Tranh, là một chuyện rất hạnh phúc lại rất mâu thuẫn.
Vương Tranh thì bị Nghiêm Tiểu Tô gọi ra ngoài ăn khuya, chiến đấu một con phố, một phố mỹ thực gần đây rất hot của học viện Chiến Thần.
Thổ hào Tô rất vui vẻ, nói chính xác là vui không chịu được. Một đoạn thời gian trước bị Dianna ép thở không nổi, thậm chí lão Nghiêm ở một số trường hợp còn bị người ta ngáng chân, hiện tại tốt rồi, mở mày mở mặt.
Thổ hào Tô tất nhiên là đem Diệp Tử Tô gọi tới, còn có bạn gái mới của hắn.
Một tiểu cô nương rất long lanh xinh đẹp, hệ tài chính đại học Thượng Kinh, từ sau Yasumi, Nghiêm Tiểu Tô từng muốn nghiêm túc, nhưng phát hiện, như thế nào cũng không nghiêm túc nổi nữa, giống như cảm tình thứ này, qua chính là qua.
Cả đêm, Thổ hào Tô và bạn gái mới không ngừng ở trước mặt Vương Tranh cùng Diệp Tử Tô thể hiện ân ái, làm Vương Tranh và Diệp Tử Tô hai người không ngừng kháng nghị, ngại là, Thổ hào Tô da mặt dày hoàn toàn không thèm để ý, “Lão đại, tao không ngại bị mày chiếm chút tiện nghi, chúng ta mặc chung một cái khố lớn lên!”
Nói xong hôn bạn gái mới bên cạnh một cái, mặt đối phương đỏ lên, vẻ mặt thẹn thùng, kích thích thật sâu hai người đối diện.
“Cút, ai mặc chung một cái khố lớn lên với mày, hôm nay tao nhất định trút say mày!”
Nhưng bốn người cũng không uống nhiều lắm, Thổ hào Tô còn phải đưa bạn gái mới về trường học, người ta là đứa trẻ ngoan.
Vương Tranh thì đưa Diệp Tử Tô trở về. Nghiêm Tiểu Tô đem Tiểu Nhã tiễn đến cửa, mỉm cười, “Cám ơn phối hợp, không hổ là hệ biểu diễn, chuyên nghiệp, phí dụng lát nữa sẽ đưa tới trên thẻ của cô.”
Tiểu Nhã chớp chớp mắt, “Thật ra tôi cảm thấy con người cậu không tồi, có thể cân nhắc làm thực.”
“Cô là hệ biểu diễn.” Nghiêm Tiểu Tô thản nhiên ném một câu, oành một tiếng, xe bay chạy như điên mà đi.
Vương Tranh vốn muốn đem trình tự này truyền cho bọn Diệp Tử Tô, nhưng phát hiện sau khi truyền tống cho Mông Điềm, trình tự đã bị cấm, không thể truyền nữa, chỉ có thể lần sau liên hệ với lão Cổ rồi nói sau.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu có thể tùy ý phục chế, chỉ sợ đã sớm lan tràn rồi.
Một thế lực nắm giữ lực lượng võ cổ cùng trình độ công nghệ khá cao, lão Cổ rốt cuộc đang làm cái gì...
Ở một mảng tinh vực khác xa xôi, nhân loại cả Ngân Hà đều biết, Roland Garros làm tổng bộ Ngân Minh, là một trong các tác phẩm đỉnh phong của văn minh nhân loại, không có bất luận kẻ nào sẽ hoài nghi Roland Garros cường đại, bao gồm Atlantis và Maya.
Nhưng, chỉ có người thật sự hiểu biết Roland Garros, mới biết được, những thứ Roland Garros hiện ra ở trước mặt người đời, thật ra vẻn vẹn chỉ là một mặt tầng ngoài cùng của “Nàng”.
Học viện tinh anh X ngay tại... thế giới ngầm của Roland Garros.
Giờ này khắc này, Tạ Vũ Hân đã bị Roland Garros chân chính trước mặt làm chấn động. Nơi này là mấy ngàn mét dưới lòng đất, nơi hắn đứng, là tầng đỉnh của một cao ốc, nhìn qua tựa như không khác với nhà cao tầng trong thành thị bên ngoài, nhưng, ở trên nhà cao tầng này, có một thang máy thật lớn, nối liền mặt đất.
Đây không hề nghi ngờ là một thành thị thành lập ở sâu dưới lòng đất, làm người ta kinh ngạc là, nơi này lại có “bầu trời” giống bên ngoài, càng làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng là, từng trận gió lạnh đánh tới trước mặt, chứng minh cái này không phải màn trời mô phỏng, không khí nơi này, tất cả nơi này, thế mà là một hệ thống khí tượng đầy đủ!
Đây chính là mấy ngàn mét dưới lòng đất!
Đúng lúc này, trên không thành thị đột nhiên có ba cỗ máy phi hành qua ngang trời, bên trên lóe ra ánh sáng kỳ dị nào đó, ngay lập tức, đã biến mất ở phía chân trời!
Tạ Vũ Hân chớp mắt, hầu như hoài nghi mình có phải hoa mắt hay không, máy phi hành Atlantis? Nhưng ngoại hình lại là phong cách nhân loại điển hình!
Hẳn không phải hoàn toàn phù văn Atlantis, mà là dùng kỹ thuật nào đó thay thế, do đó đạt tới hiệu quả tương tự.


Quyển 17 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch