Bãi bỏ đám Sa Mạc Sói Hoang, để cư dân tiếp tục xử lý, hắn ta một chút cũng không để ý đến tên kia.
Đối phương ngay cả quần lót cũng đã bạo lộ ra, bây giờ kẻ đang câu cá chính là hắn.
Đến khi trời tối mịt, các cư dân mới bận rộn xong xuôi.
Xử lý hai mươi mấy con sói, cả đám đều mệt đến thở không ra hơi.
Một người trung niên nam nhân mặc áo ngắn sau khi xác nhận đồ ăn xong, mặt mũi tràn đầy cung kính tiến vào lãnh chúa phủ đệ.
Nhưng trước đôi mắt trống rỗng của đám Xác Ướp Hộ Vệ kia nhìn chăm chú, hắn căn bản không dám bước vào đại sảnh, chỉ dám nhỏ giọng kêu lên.
"Lãnh chúa đại nhân, an... Chúng ta đã nấu xong đồ ăn, xin ngài dùng bữa..."
Richard nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm mang theo vài phần thấp thỏm, có chút dở khóc dở cười.
Đứng dậy bước ra lãnh chúa phủ đệ.
Ngoài cửa lớn, trên khoảng đất trống.
Hơn trăm cư dân lúc này trơ mắt nhìn vào nồi lớn bên trong, bọt khí ừng ực ừng ực bốc lên cùng với thịt.
Mùi thơm kia, trẻ con cũng nhanh thèm đến khóc.
Một ngày không ăn gì, Richard cũng thèm thuồng nhỏ dãi.
Thấy hắn xuất hiện, cư dân lần lượt lưu luyến không rời quay đầu lại hành lễ.
"Lãnh chúa đại nhân, an."
"Lãnh chúa đại nhân..."
Nhìn bộ dáng hận không thể đem con mắt đều nhét vào trong nồi của đám người, Richard khẽ mỉm cười.
Tiến lên mấy bước, ánh mắt liếc nhìn một vòng.
Hắn cất cao giọng nói.
"Các con dân của ta, hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi gia nhập Hoàng Hôn Chi Thành, là một ngày có ý nghĩa kỷ niệm."
"Bởi vì hôm nay các ngươi đã trở thành một thành viên của Hoàng Hôn Chi Thành, trở thành con dân của ta."
"Từ giờ khắc này trở đi, tất cả chúng ta sẽ cùng Hoàng Hôn Chi Thành vinh nhục cùng hưởng."
"Tương lai, mảnh đất này sẽ tràn ngập hy vọng bởi sự cố gắng chung của chúng ta."
"Cuộc sống mà mỗi người các ngươi mơ ước, đều sẽ được thực hiện dưới sự nỗ lực của chúng ta."
"Hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, tương lai, các ngươi sẽ cảm thấy đây là một vinh dự."
"Bây giờ, dùng bữa!"
Câu nói cuối cùng lập tức khiến cư dân kích động.
"Lãnh chúa đại nhân vạn tuế!"
"Ca ngợi ngài, lãnh chúa vĩ đại!"
"Cảm tạ ngài đã ban ân..."
...
Sau một phen kích động, chính là thời gian vui sướng dùng bữa.
Nội tạng và xương cốt của hơn hai mươi con dã lang khiến tất cả mọi người đều ăn uống thỏa thích, mỗi người đều được một chén lớn, hơn nữa ngày mai vẫn còn hai bữa ăn ngon lành.
Richard cũng như vậy, mặc dù không có nhiều gia vị, nhưng thịt sói hoang thực sự quá ngon, chỉ cần chút muối ăn đơn giản là có thể điều chế ra mỹ vị thượng hạng.
Ăn uống thỏa thuê xong, hắn chậm rãi trở về lãnh chúa phủ đệ.
Đêm tối quá nguy hiểm, hắn cũng không có kế hoạch ra ngoài, an toàn là quan trọng nhất.
Vừa bước vào đại sảnh, hắn đột nhiên phát hiện hai thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt hồng nhuận, với mái tóc vàng đang chờ đợi hắn.
Sau khi hỏi thăm, hắn mới biết là lão già Carue phái tới để phục thị hắn.
Ngươi liền dùng cái này để khảo nghiệm cán bộ sao?
Sau khi dở khóc dở cười, hắn nghĩ, mình đã xuyên việt rồi, cuộc sống lãnh chúa mục nát một chút cũng không sao.
Yên tâm thoải mái để hai nàng hầu hạ rửa mặt xong, bất quá khi đối phương ngỏ ý muốn làm ấm giường, hắn vẫn là nghiêm khắc cự tuyệt.
Hài hòa đại quân là một chuyện, chủ yếu là hai nữ hài không đạt tới tiêu chuẩn thẩm mỹ của hắn, hắn càng thích những nữ hài phương Đông có vận vị hơn.
Hai nữ hài cẩn thận từng bước rời đi, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.
Đây chính là cơ hội một bước lên trời, vậy mà các nàng không nắm bắt, quá đáng tiếc...
Sáng sớm hôm sau, Richard tỉnh lại, rửa mặt xong mới nhớ tới cái gì đó, mở diễn đàn ra.
Một giây sau, trên trăm tin nhắn riêng xuất hiện.
Chập tối sáu giờ.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Vì sao còn chưa mua a?"
...
Buổi tối bảy giờ.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Đại lão, người đâu?"
...
Tám giờ tối.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Có phải giá cả đắt quá không, chúng ta còn có thể thương lượng mà..."
...
Chín giờ tối.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "25 con dã lang thế nào? Ta lập tức đổi giá!"
...
Mười giờ tối.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Đại lão, ta sai rồi, đừng bơ ta mà, 20 con, giá chốt! Tuyệt đối không bớt!!"
...
Mười một giờ đêm.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Đại lão, trả lời ta một câu đi, ta thật sự rất gấp..."
...
Mười hai giờ khuya.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Ta gọi ngài là ca được không, 20 con thật không thể bớt!!"
...
Trời vừa rạng sáng.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Ba ba, ngài mua đi mà, đám lưu dân kia tối nay sẽ ăn hết lương thực của ta mất, ta đã hứa với bọn họ ngày mai sẽ giải quyết vấn đề lương thực!! Không thể thất tín được!!"
...
Rạng sáng hai giờ.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Ba ba ơi, từ mai ngài để ý tin nhắn của con một chút nha."
...
Buổi sáng sáu giờ.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Ba ba, van ngài, nhanh mua đi!! Nếu hôm nay đám cư dân kia không thấy gạo vào nồi, chỉ sợ sẽ tạo phản!!"
...
Buổi sáng bảy giờ.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Gia gia, tỉnh ngủ chưa? Đám cư dân kia đều đã rời giường rồi! Ngài trả lời con một câu đi."
...
Buổi sáng tám giờ.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Tổ tông ơi, 15 con dã lang, ngài muốn thì mua ngay đi, không nói nhiều!!"
...
Chín giờ sáng.
Ngươi Mẹ Nó Italy Pháo Đâu: "Lão tổ tông, con muốn chết!! Bọn chúng cứ hỏi chuyện đồ ăn, con sắp lừa không được nữa rồi!! Bọn chúng nói hôm nay không có đồ ăn sẽ rời đi!!
Mấy tên khốn kiếp lưu dân cao lớn vạm vỡ kia mà làm thật thì mấy nông phu binh chủng của con gánh không nổi đâu!!!