Chương 3: Nghi Thức Giác Tỉnh Khởi Động, Biến Cố Bất Ngờ Nổi Lên
Dù Bạch Tử An không mang tính cách của công tử bột chỉ biết ăn chơi, song thân phận hắn lại đặc thù, thêm vào đó tướng mạo thập phần xuất chúng, dù ở giữa đám đông, ắt hẳn là kẻ nổi bật nhất.
Điểm trọng yếu nhất là, trường học mà Bạch Tử An theo học, được xem là cao cấp nhất trong toàn Bạch Lân Thành.
Hậu duệ của các tướng lĩnh, con cái của các bậc đạt quan quý nhân ở Bạch Lân Thành, trên cơ bản đều quy tụ tại nơi đây.
Đám học sinh này, trên cơ bản đều là những kẻ tinh ranh, khôn khéo.
Mà Bạch Tử An, với tư cách là tôn tử của thành chủ Bạch Lân Thành – Bạch Cảnh Sùng, có thể nói là đứng trên đỉnh cao nhất của đám con nhà giàu này.
Sở dĩ, khi Bạch Tử An xuất hiện, đồng học trong lớp không tự chủ được dựa vào hướng hắn, vẻ mặt nhiệt tình cùng hắn chào hỏi, hình thành một cái vòng tròn nhỏ hẹp.
Đối với việc này, Bạch Tử An chỉ mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đáp lễ.
Còn như nguyên nhân mà Bạch Tử An vắng mặt ở trường suốt một tháng, tự nhiên không cần nhiều lời.
Bởi vì tự chủ giác tỉnh ngự thú thiên phú, Bạch Tử An cần thời gian để làm quen, đơn giản là không đến trường.
"An ca, cuối cùng huynh cũng đến rồi, một tháng không gặp, ta nhớ huynh muốn chết."
Ngay khi Bạch Tử An cùng đồng học trong lớp chào hỏi, một thân ảnh mập mạp, tựa như viên cầu, trực tiếp đẩy đám người ra, đi tới trước mặt Bạch Tử An, vẻ mặt u oán nhìn hắn.
"Viên mập mạp, có thể đừng dùng cái giọng điệu u oán này nói chuyện với ta được không? Kẻ không biết, còn tưởng rằng chúng ta có một chân đấy."
Bạch Tử An bất đắc dĩ nói.
Đây được xem là tiểu đệ số một của Bạch Tử An, bởi vì duyên cớ từ trưởng bối, từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, quan hệ rất tốt.
Hơn nữa, Viên mập mạp có một cái tên thập phần ngang ngược.
Viên Phá Thiên.
Nghe qua thì đích thị là tên của vai nam chính trong tiểu thuyết.
Khi còn bé, Bạch Tử An còn từng cho rằng Viên Phá Thiên chính là nhân vật chính.
Bất quá, theo thời gian trôi qua, nhìn thân hình của Viên mập mạp ngày càng trở nên trơn tru, Bạch Tử An triệt để từ bỏ ý nghĩ của mình.
Dù sao, có ai thấy nhân vật chính nào giống quả bóng rổ đâu.
Những nhân vật chính tuấn tú như độc giả, nhiều vô số kể.
"Bạch Tử An, một tháng không đến trường, ta còn tưởng rằng ngươi sợ rồi chứ?"
"Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu thua, ta có thể tha cho ngươi một mạng, bỏ qua trận đổ ước giữa chúng ta."
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Một người vóc dáng cao gầy, khí chất xuất chúng, giữ mái tóc dài màu đỏ rực.
Được một đám học sinh vây quanh, nàng đi tới trước mặt Bạch Tử An, vẻ mặt cao ngạo nhìn hắn.
"Yên tâm đi, Tiểu Phượng Hoàng, trận đổ ước này vẫn còn hiệu lực."
"Ta rất chờ mong, nếu như ngươi thua cuộc, cảnh tượng thực hiện lời hứa sẽ như thế nào, đến lúc đó ngàn vạn lần chớ có khóc nhè đấy."
Nhìn mái tóc dài đỏ rực của Phượng Thiên Vũ, Bạch Tử An khẽ cười, trong đáy mắt ẩn chứa ý cười.
Kẻ dám lớn lối trước mặt Bạch Tử An như vậy, tự nhiên không phải hạng tầm thường.
Với tư cách là tôn nữ của Phó Thành Chủ Bạch Lân Thành – Phượng Dương Hỏa, Phượng Thiên Vũ được xem là nhân vật đỉnh cấp trong đám con nhà giàu, không sai biệt lắm so với Bạch Tử An.
Bất quá khi ở trường, Phượng Thiên Vũ luôn bị Bạch Tử An đè đầu một bậc.
Tính tình cao ngạo của Phượng Thiên Vũ, vẫn luôn rất không cam tâm, muốn khiêu chiến Bạch Tử An.
Sở dĩ mượn cơ hội nghi thức giác tỉnh, hai người đã lập một trận đổ ước.
Nội dung đánh cuộc, chính là xem ai thức tỉnh thiên phú tốt hơn một chút.
Người thua phải đáp ứng đối phương một việc.
Nguyên do vì lý do này, mới có cảnh tượng trước mắt.
Về phần việc liệu họ có thể giác tỉnh ngự thú thiên phú hay không.
Thật tình mà nói, họ không có bất kỳ lo lắng nào.
Trưởng bối trong nhà đều là cường giả ngự thú, khả năng không giác tỉnh ngự thú thiên phú, cơ hồ là thấp đến không thể thấp hơn.
Dĩ nhiên, Bạch Tử An đối với chuyện này, cũng không quá lo lắng.
Dù sao, hắn đã thành công tự chủ giác tỉnh thiên phú cấp A.
Đối với trận đánh cuộc này, Bạch Tử An nắm chắc tới chín phần thắng.
Dù sao, thiên phú từ cấp A trở lên đến cấp S, trong toàn bộ Cửu Châu Liên Bang, được xem là hiếm thấy, xác suất xuất hiện không cao.
Huống chi, nơi mà họ đang ở, chỉ là một bí cảnh thế giới dưới trướng Cửu Châu Liên Bang mà thôi.
"Bạch Tử An đáng ghét, cấm huynh gọi ta là Tiểu Phượng Hoàng."
"Còn nữa, lần này huynh sẽ phải chờ thua đi, ta chờ mong cái ngày huynh phải khúm núm trước mặt ta."
Phượng Thiên Vũ thần sắc cao ngạo, trong đáy mắt lộ ra một nụ cười, dường như có nắm chắc phần thắng không nhỏ.
Sau đó, Phượng Thiên Vũ mang theo đám tiểu tùy tùng của mình, trực tiếp quay về lớp học của họ.
"An ca, huynh phải cẩn thận đấy, lần này Phượng Thiên Vũ có vẻ đã chuẩn bị kỹ càng."
"Ta nghe lão cha nói, Phượng gia dường như đã thu được một kiện bảo vật đặc thù từ trước, chắc là có chút trợ giúp đối với việc giác tỉnh thiên phú, sở dĩ Phượng Thiên Vũ mới tự tin như vậy."
Viên mập mạp nhỏ giọng nói, tựa hồ đã nghe được một ít nội tình.
"Phượng gia lai lịch đặc thù, nội tình thâm hậu, có một vài thủ đoạn đặc thù, cũng là chuyện bình thường, không sao cả."
Bạch Tử An khẽ cười, không quá lo lắng.
Bởi vì hắn có một dự cảm, Phượng Thiên Vũ sẽ không mang đến cho hắn phiền toái gì.
Đây là dự cảm thuộc về thiên phú "trực giác".
Sở dĩ, Bạch Tử An không lo lắng gì.
"Chư vị học sinh đến từ các trường, lão phu là thành chủ Bạch Lân Thành – Bạch Cảnh Sùng, nghi thức giác tỉnh đối với các vị mà nói, sẽ là khởi đầu mới của nhân sinh..."
Cùng lúc đó, trên đài cao ở quảng trường giác tỉnh, xuất hiện một lão giả hạc phát đồng nhan, tinh thần quắc thước.
Đây chính là gia gia của Bạch Tử An – Bạch Cảnh Sùng.
Lúc này, Bạch Cảnh Sùng đang tiến hành diễn thuyết theo lệ thường, nỗ lực cổ động cho các môn sinh trung khảo.
Cùng lúc đó, khi thành chủ Bạch Cảnh Sùng xuất hiện, bầu không khí trên quảng trường giác tỉnh, nhất thời trở nên nhiệt liệt hơn.
Đại đa số trung khảo sinh, toàn bộ đều tôn sùng nhìn Bạch Cảnh Sùng.
Người ta luôn hướng tới cường giả, nhất là cường giả bảo vệ họ.
Đối với việc này, Bạch Tử An thần sắc bình tĩnh, bởi vì những trường hợp như vậy, hắn đã gặp quá nhiều lần.
Một lát sau, Bạch Cảnh Sùng kết thúc bài diễn thuyết, nghi thức giác tỉnh rốt cuộc bắt đầu.
Trong ngày nghi thức giác tỉnh, thần lực của Giác Tỉnh Thần Thạch sẽ bao phủ toàn bộ đại điện giác tỉnh.
Sở hữu trung khảo sinh chỉ cần dựa theo trình tự, phân lượt tiến vào đại điện giác tỉnh.
Sau đó, dưới sự trợ giúp của Giác Tỉnh Thần Thạch, giác tỉnh ngự thú thiên phú, vậy là được.
Trong chốc lát, nghi thức giác tỉnh chính thức bắt đầu.
Sở hữu trung khảo sinh dựa theo số báo danh, tuần tự tiến vào bên trong đại điện giác tỉnh.
Một lát sau, rốt cuộc đến phiên trường học của Bạch Tử An.
Đám người Bạch Tử An, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, trực tiếp tiến vào đại điện giác tỉnh.
Đây là một đại điện trống trải, trên đại điện có 1000 vị trí, có thể cùng lúc trợ giúp 1000 học sinh giác tỉnh.
Mà ở bầu trời đại điện giác tỉnh, một khối Thần Thạch thất thải tản ra khí tức thần bí, trôi nổi phía trên đại điện giác tỉnh, tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, bao phủ toàn bộ đại điện.
Đây chính là không gian hình chiếu của Giác Tỉnh Thần Thạch, cùng với năng lượng giác tỉnh mà nó tản ra.
Bạch Tử An không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp tìm được vị trí của mình, ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu năng lượng giác tỉnh, chuẩn bị xây dựng ngự thú không gian.
Nhưng đúng lúc này, trên người Bạch Tử An, dường như xuất hiện một vài biến cố.