Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Chương 28:

Chương 28:




Một hơi hỏi ra một đống lớn vấn đề, cả người Triệu Bằng cũng trở nên hồ đồ.

Đại khải bởi vì bây giờ chỉ còn lại ba người, trái lại tính khí của gã cũng đã được thu liễm rất nhiều. Dù sao gã biết, Vương Kiến Quốc có kinh nghiệm, Tô Dung có chỉ số thông minh cao, trong ba người mình là người vô dụng nhất.

Vấn đề mà gã hỏi là tất cả mọi người đều muốn biết, đến lúc này, đầu mối được phát hiện cũng không ít, nhưng vẫn rời rạc không kết hợp lại được. Thật giống như còn kém một thời cơ quan trọng.

"Trai tiền bạc... Khách hàng..." Tô Dung yên lặng suy nghĩ đến manh mối lúc trước mình có, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó: "Hình như tôi biết rồi!"

"Em biết cái gì?" Biết Tô Dung tương đối thông minh, vừa thấy cô mở miệng, Vương Kiến Quốc lập tức hỏi.

Trong mắt Tô Dung khó nén được sự ngạc nhiên mừng rỡ, thoát khỏi đường núi quanh co làm cho cô vô cùng vui mừng.

"Em biết đi ra khỏi chỗ này như thế nào! Sao em lại không sớm nghĩ ra chứ? Khách hàng! Chúng ta chính là khách hàng mà!”

Không đợi hai người kia tiếp tục hỏi, cô trực tiếp nói ra biện pháp rời đi: "Là khách hàng, chỉ cần chúng ta trả tiền cho thứ mình mua xong trước đó, không phải có thể rời đi sao?"

Một lời nói làm cho mọi người tỉnh ra từ trong mộng!

"Đúng vậy, tại sao anh lại không nghĩ ra?" Vương Kiến Quốc cẩn thận suy nghĩ, phát hiện hình như Tô Dung nói đúng. Khách hàng mua đồ xong muốn rời khỏi siêu thị, tất nhiên là phải trả tiền trước đã.

Mà con trai tiền bạc ở nơi này, có lẽ chính là thứ quan trọng để bọn họ qua cửa.

"Quá tốt rồi! Má nó có thể đi ra ngoài rồi!" Hai mắt Triệu Bằng đỏ bừng.

“Con trai tiền bạc kia ở chỗ nào? Bây giờ ông đây sẽ lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này!"

Gã đã chịu đựng đủ thời khắc kinh hồn bạt vía, lo lắng mình sẽ chết, một giây cũng không muốn ở lại nữa.

"Chờ một chút, còn có một vấn đề." Vương Kiến Quốc đột nhiên nghĩ đến: "Chúng ta nên trả bao nhiêu tiền? Chỉ có tính toán chính xác mới có thể đi ra ngoài?"

Vấn đề của anh ấy làm cho Triệu Bằng nhíu mày: "Tôi nhớ... Hình như tôi mua đồ tốn mấy chục tệ? Tôi chỉ mua đồ dùng nhuộm tóc thôi, khẳng định không có mắc. Nếu tiền cần trả có nhiều thêm cũng không vấn đề gì đi?"

"Không được, chúng ta đi đến bước này rồi, nhất định phải cẩn thận." Vương Kiến Quốc không đồng ý nói: "Lỡ như bởi vì cậu cho nhiều tiền, trái lại thả "nó" ra thì sao?"

"Má nó! Sao lại phiền phức như vậy!" Ý thức được lời của Vương Kiến Quốc có thể là đúng, Triệu Bằng xoa mạnh tóc của mình: "Đồ chúng ta ăn trong quái đàm có cần trả tiền hay không?"

Tô Dung đã bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Nếu trên quy tắc kia nói những đồ kia đều dùng miễn phí, vậy chúng ta chỉ cần trả tiền đồ mà mình mua thôi."

“Vậy lỡ như quy tắc miễn phí kia là giả thì sao?" Triệu Bằng hỏi ngược lại.

Bởi vì quy tắc kia là màu đen, cho nên Tô Dung cho rằng nó là thật. Chỉ là cô cũng không thể nói như thế, chỉ có thể mượn cớ.

"Hàng hóa nơi này cũng không có ghi giá tiền, nếu như nên trả tiền cho bọn họ, vậy chúng ta không phải đã chết rồi sao?"

Điều này cũng đúng, Triệu Bằng cũng không tìm phiền phức cho mình, gật đầu, coi như thừa nhận quan điểm của Tô Dung.

Đột nhiên, một bóng đen lóe lên trước mặt mọi người.

Vốn dĩ tinh thần của Triệu Bằng đã được không tốt lập tức bị dọa cho giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống: "Các người... Các người nhìn thấy không? Bóng đen đó!"

Vương Kiến Quốc bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu: "Nhìn thấy, đó là vật gì thế?"

"Tôi đột nhiên nghĩ ra một chút.” Bỗng nhiên Tô Dung nói ra một câu hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hai người nói, mới vừa rồi tại sao khu đồ dùng hằng ngày lại tắt đèn?"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch