“Doanh Doanh, ngươi nói xem, bệ hạ nếu như biết cháu của Phan Thế Mỹ công khai đùa giỡn nữ nhi Đại nguyên soái, đồng thời muốn giết Đại Hoàng tử, thì sẽ có biểu lộ như thế nào?”
Tây Môn Hạo cười có chút âm u, khiến cho người ta không rét mà run! Phan Thế Mỹ là người ủng hộ của Thái Tử đúng không? Vậy liền chơi hắn!
Ngược lại mình cũng đã giết con gái của hắn, không còn khả năng cứu vãn nữa, không bằng tìm cơ hội đánh hắn một cú.
Địch Doanh Doanh sững sờ, khuôn mặt ngay lập tức lạnh lại.”Ngươi lợi dụng ta? !”
“Không! Phải gọi ta là anh hùng cứu mỹ nhân mới đúng? Tại sao lại là lợi dụng.” Tây Môn Hạo mặt dày nói.
Tây Môn Hạo đột nhiên nhìn Địch Doanh Doanh, hai con ngươi thâm thúy như hai thanh lợi kiếm, khiến cho người giật mình.
“Ta âm hiểm? Ha ha! Ta âm hiểm? Lão tử nằm trên giường hai năm! Bị đệ đệ cùng phi tử cho sử dụng độc dược mãn tính tận hai năm! Ngươi lại dám nói rằng ta âm hiểm? A đúng rồi! Chủ mưu của việc này, không ai khác ngoài người cô Hoàng hậu của ngươi!”
Địch Doanh Doanh bị Tây Môn Hạo nói tới mức mặt lúc xanh lúc trắng, tranh đấu trong hoàng cung, làm sao nàng lại không hiểu rõ được chứ? Đừng nói hoàng cung, ngay cả ở trong phủ thì các ca ca của nàng không phải cũng là như thế sao? Cho nên, sau khi thoát ra, nàng mới không muốn trở về để phải nhìn những cái khuôn mặt âm hiểm đó.
Mà Lưu đội trưởng kế bên thì ánh mắt chuyển động liên tục, cái nhìn của hắn đối với vị Đại Hoàng tử được cho là phế vật này đang biến hóa một cách rõ rệt.
Người này, nếu không chết, vậy giang sơn Đại Khánh này, chỉ có thể là của hắn chứ không phải ai khác!
Vào thời khắc này, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm sẽ đi theo Đại Hoàng tử bị đày này một cách trung thành tuyệt đối. Có lẽ trong tương lai, chính mình không còn là Lưu đội trưởng nữa, mà chính là Lưu tướng quân.
A đúng, tên của bản thân là: Lưu Thắng, Đại Hoàng tử chưa bao giờ hỏi tên của mình, mà chỉ xưng hô: Lão Lưu.
Rất nhanh, trên đường phố đối diện truyền ra từng đợt tiếng chân chỉnh tề, thậm chí có cả tiếng vó ngựa, cùng với tiếng kinh hô của những người bên đường.
“Trò hay mở màn.”
Miệng của Tây Môn Hạo nhếch lên, sau đó quay đầu lại hô:”Lão quỷ! Ta hy vọng tất cả những chuyện hôm nay, ngươi đều bẩm báo đầy đủ!”
“Ừm?” Đám người Lưu Thắng nghi hoặc, không rõ Tây Môn Hạo đang nói cái gì.
Mà lão quỷ cách đó không xa thì đè ép vành nón, co giật khóe miệng mấy lần.
“Đại Hoàng tử thật ác độc! Không chỉ giết con, còn muốn triệt luôn cha a!”
“Hi hí hí hí”
Một trận tiếng ngựa hí vang lên, một con ngựa cao lớn đứng trước mặt Tây Môn Hạo, phía trên là một tên tướng quân mang nón và giáp bạc, cầm một cây thương thép trong tay.
Mà ở phía sau là hơn trăm tên hộ vệ thủ thành, trong nháy mắt liền bày ra thành hình bán nguyệt để vây quanh đám người Tây Môn Hạo.
“Ác tặc lớn mật! Dưới ban ngày ban mặt công nhiên giết hại nhi tử của thành chủ! Bắt lại!”
“Vâng!”
“Soạt!” Mấy chục tên quân sĩ tiến lên.
“Ta xem coi ai dám!!”
Lưu Thắng chợt quát to một tiếng, ngăn tại trước người Tây Môn Hạo, ba tên hộ vệ kia cũng vọt tới đằng trước.
“Lui ra.“ Tây Môn Hạo thản nhiên nói.
Đám người Lưu Thắng có hơi do dự, nhưng vẫn lui ra đằng sau.
“Ngươi chính là tướng quân thủ thành của An Dương này?” Tây Môn Hạo nhìn xem tướng quân trước mặt hỏi.
Tướng quân kia sững sờ, tu vi của người này chỉ là Ngưng Khí sơ kì, thế nhưng đứng trước sát khí của nhiều quân sĩ như thế này lại vẫn còn giữ được bình tĩnh tự nhiên, nếu nhìn xuống đất thì vết máu đã bắt đầu khô lại, chắc chắn thiếu gia đã tử vong được một lúc lâu, đối phương lại vẫn không có ý định chạy trốn, xem ra việc này không đơn giản như thế.
“Ngươi là ai? Vì sao dám giữa đường mà hành hung?” Tướng quân thủ thành vừa nói vừa chĩa thương vào Tây Môn Hạo.
“Ta tên Nhật Thiên.” Tây Môn Hạo thản nhiên nói.
“Phốc ~ ”
“Ha ha!”
“Người này có bệnh hay không? Nhật Thiên? Điên rồi?”
Có mấy binh sĩ bật cười, ngay cả tướng quân đều co giật khóe miệng mấy lần.
“Bản tướng quân mặc kệ ngươi là Nhật Thiên hay Nhật Địa! Ngươi có biết ngươi đã phạm vào tội chết?”
“Ha ha ha! Tội chết? Chỉ bởi vì những thứ rác rưởi như thế này sao? Đối với loại rác rưởi như thế này, giết không những vô tội, mà còn giúp thanh lọc được không khí! Trắng trợn cướp đoạt dân nữ giữa đường! Tiếng oán than của bách tính làm dậy cả trời đất, giận mà không dám nói gì! Rác rưởi như thế này! Có gì phải tiếc!?”
Tây Môn Hạo nói một cách hiên ngang lẫm liệt, thậm chí một chút bách tính đang lén lút quan sát cũng gật đầu khen hay.
Tướng quân thủ thành cũng dần buông thương xuống, tung người xuống ngựa, ôm quyền nói với Tây Môn Hạo: ”Nhật Thiên huynh đệ, mặc dù ngươi nói không sai, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, lại còn dính dáng đến công tử của thành chủ đại nhân, hôm nay sợ là đoàn người các ngươi sẽ đi không được, chức trách của ta, tha thứ ta bất lực."
Mắt của Tây Môn Hạo sáng lên, xem ra đây là một tướng quân tốt. Bất quá, thành chủ là chủ nhân An Dương thành, e rằng người tướng này cũng không thể trêu vào.
Mà đúng ngay lúc này, một tiếng kêu bi thiết vang lên, từ phương xa dần dần đi tới.
“Con của ta đâu? Con ta ở đâu? !”
Tiếp theo là tiếng vó ngựa cùng bánh xe vang lên, một chiếc xe ngựa hào hoa đang nhanh chóng lái tới, ngay cả binh lính thủ thành cũng tránh ra thành 1 con đường.
“Xuy…”
Phu xe ghì cương ngựa lại, xe ngựa chưa kịp ổn định thì phía trên đã lao ra một tên mập mạp, người mặc quan phủ, nhào đến bên cạnh thi thể Phan An khóc lóc bi thống.
Ngay tại lúc đó, có bốn tên hộ vệ mặc võ sĩ phục cũng đứng tại sau lưng hắn.
Lông mày của Tây Môn Hạo nhảy một cái, bốn tên hộ vệ đều là Ngưng Thần đại viên mãn, đương nhiên, chính mình cũng không có sợ hãi.
“Là ai? ! Là ai giết con trai của ta!”
Phan Thế Kiệt, em họ của Phan Thế Mỹ, thành chủ An Dương thành. Dĩ nhiên, nếu không có Phan Thế Mỹ, hắn cũng chỉ là một cái tên mập bình thường, ngay cả tu vi cũng không có.
“Ta giết.” Tây Môn Hạo nói một cách thản nhiên.
“Còn có ta!” Địch Doanh Doanh đứng dậy.
“Giết hắn cho ta…”
Phan Thế Kiệt trừng mắt, chỉ Tây Môn Hạo cùng Địch Doanh Doanh, muốn hạ lệnh giết, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của nam nhân đang cười híp mắt kia, liền giật mình.
“Làm sao có thể? !”
Đúng vậy, hắn nhận biết Đại Hoàng tử, ngay lúc Phan Ngân Liên thành hôn. Mặc dù chỉ được gặp qua một lần nhưng dù sao bản thân cũng là đường thúc của Phan Ngân Liên, dĩ nhiên sẽ lưu ý cháu gái mình gả cho ai.
“Có cái gì mà không có khả năng? Ngươi chắc là cũng nghe nói qua, bệnh tình của ta đã tốt.” Tây Môn Hạo chắp hai tay sau lưng, trang bức nói.
“Đại nhân, bắt lại sao?” Một tên hộ vệ nói.
Phan Thế Kiệt liền phản ứng lại, lờ đi tên hộ vệ kia, “phù” một tiếng liền quỳ rạp xuống đất, cuống quýt dập đầu!
“Thành chủ An Dương thành: Phan Thế Kiệt! Không biết Đại Hoàng tử giá lâm! Không có từ xa tiếp đón, mong Đại Hoàng tử thứ lỗi!”
“Cái gì? ! Hắn là Đại Hoàng tử? Nhật Thiên... Nhật Thiên = Hạo... Tây Môn Hạo!!”
Tướng quân rốt cục cũng phản ứng lại, vội vàng quỳ một chân trên đất.
“Mạt tướng bái kiến Đại Hoàng tử điện hạ! Vừa rồi nếu có đắc tội! Mong rằng điện hạ khai ân!”
“Phần phật!” Những binh lính kia cũng quỳ rạp xuống đất, từng cái đều đổ mồ hôi lạnh.
“Thoải mái! Đặc biệt thoải mái a!”
Trong lòng Tây Môn Hạo mừng thầm, cái loại cảm giác quân lâm thiên hạ này, quá sung sướng! Càng nghĩ, ý muốn lên làm Hoàng đế của hắn ngày càng tăng mạnh! Chỉ vừa nghĩ tới tình cảnh khắp nơi triều bái, bản thân miệt thị chúng sinh, thật thú vị làm sao!
Địch Doanh Doanh bỗng nhiên liếc sang Tây Môn Hạo, phát hiện đối phương bây giờ, tỏa ra khí tràng trong vô hình làm mọi người cảm giác nghẹt thở, ở đâu còn có bóng dáng của một tên lưu manh vô lại như lúc trước nữa?
Nội tâm nàng không khỏi nổi lên gợn sóng, ai cũng nói mỹ nữ yêu anh hùng, nhưng nữ tử nào lại không thích Đế Vương đâu? Mặc dù đối phương hiện tại còn chưa phải là Đế Vương.