Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 39: Âm Mưu Trong Lãnh Cung

Chương 39: Âm Mưu Trong Lãnh Cung




Hành động của Tây Môn Hạo khiến cho vị hoàng đế cao cao tại thượng này phục rồi, tâm phục khẩu phục, bản thân khi xưa cũng cam bái hạ phong.

Nghĩ đến khi xưa, không khỏi nhớ đến lúc còn trẻ, bản thân cũng từng làm một chuyện rất điên rồ tại thành Đông Lẫm, mà vì lần đấy, mới có Đại hoàng tử được hạ sinh.

“Võ Thánh, ngươi nói, Đại lang đến thành Đông Lẫm thì người nhà của tiểu mị liệu có tìm được hắn?”

Võ Thánh biến sắc, khom người nói:” Bệ hạ, Mị phi qua đời đã lâu, chuyện năm đó rất ít người biết. Nếu như Mị tộc muốn tìm Đại điện hạ, nô tài nghĩ rằng nên chuẩn bị trước thì hơn.”

“Ngáp! Ngươi khẩn trương làm gì? Người của Mị tộc bẩm sinh không thể tu luyện, tại sao lại phải sợ bọn hắn? Bọn hắn có thể làm nên sóng gió gì hay sao? Kỳ thật không cần phải lo, Đại lang cũng lớn rồi, cho hắn biết lý do bản thân trước kia không thể tu luyện cùng thân thế của hắn thì làm sao. Dĩ nhiên, Mị tộc nếu không đi tìm hắn, thì thôi. Tất cả, đều xem vào duyên phận.” Tây Môn Phá Thiên hờ hẫn nói.

“Chuyện này… bệ hạ thấy không sao, thì coi như là không sao đi.” Võ Thánh không dám nói gì.

“A đúng, chỉ nói đến Đại lang mà quên đi, Nhị lang bên kia có động tĩnh gì không?”

“Bẩm bệ hạ, tạm thời chưa có, nhưng mà bên người của Nhị điện hạ có thêm một nữ tử tên là Bàn Nhược, do Hoàng Hậu nương nương phái đi.”

“Bàn Nhược?”

“Đúng vậy, Hồ Bàn Nhược, hình như là có một tia huyết mạch của Hồ tộc.”

“Hồ tộc? Lại là Hồ tộc? Bên người của Đại lang có một con hồ yêu, bây giờ bên Nhị lang cũng có thêm một con hồ yêu, đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”

Tây Môn Phá Thiên nhíu mày, có chút lo lắng mơ hồ.

“Cái này…. Bệ hạ, thân phận của Hồ Bàn Nhược hiện tại còn chưa thể xác định rõ ràng, nô tài cũng thử qua, không cảm giác được khí tức của Hồ tộc trên người đối phương, chắc là do huyết mạch rất ít. Kỳ thật bệ hạ đừng quá lo lắng, nữ nhân mang huyết mạch Hồ tộc yêu mị như hoa, lòng dạ lại sắc bén, am hiểu mưu lược. Nô tại cũng đang tra thân phận của nàng, đã có chút phương hướng, chờ tra ra nô tài ngay lập tức sẽ bẩm báo với bệ hạ ngay.” Võ Thánh giải thích mốt cách vội vàng.

“Mẹ nó! Trẫm hiện nay không thể hiểu rõ Thiên Kình! Có lẽ do bình tĩnh quá lâu, bên Lạc quốc thậm chí còn đã bắt đầu mua bán giao thương với cả thú nhân!”

Tây Môn Phá Thiên trong hôm nay không biết đã nói bao nhiêu câu chửi tục, vì tin tức giật gân hắn đã nghe nội trong ngày hôm nay đã hơi nhiều rồi.

Kỳ thật Võ Thánh cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, hắn chỉ là biết sớm hơn nên đã thích ứng thôi.

…..

Ngoài lãnh cung.

Tây Môn Nghiễm đứng tại bên ngoài cửa phòng đang khóa mà khom người, đi theo sau lưng là mưu sĩ Hồ Bàn Nhược và cận vệ của bản thân.

“Mẫu hậu, nhi thần đến đây để thỉnh an ngài.”

“Nhị lang, tình hình của Tây Môn Hạo như thế nào rồi?”

Trong cửa phòng đã khóa vang lên thanh âm của Hoàng Hậu.

“Hồi mẫu hậu, Ảnh Vệ đã tới vị trí chỉ định, đã mai phục xong xuôi. Bên phía Phan Thế Mỹ cũng đã thuê sát thủ, nhưng mà nhi thần đã nghe theo ý kiến của Bàn Nhược nên không tham dự, giả bộ như không biết. chỉ là Doanh Doanh đã bị biểu ca Địch Cừu mang đi, vài ngày nữa là có thể chạy về thành Thiên Khánh.” Tây Môn Nghiễm báo cáo một cách chi tiết.

“Ồ! Doanh Doanh đã trở về? Xem ra nước cờ này vô hiệu rồi.” Giọng nói của Hoàng Hậu nghe có tý thất vọng.

Vì đại kế, nàng không quan tâm thân nhân sinh tử, nhưng Địch Doanh Doanh trở về, khiến cho nước cờ này thất bại.

“Ha ha! Hoàng Hậu nương nương, không phải nước cờ thất bại, mà phải nói rằng ngài đã thua nước cờ này.” Hồ Bàn Nhược cười một cách quyến rũ.

“Ồ? Bàn Nhược cớ gì lại nói như thế?”

Hồ Bàn Nhược không nói rõ lý do, mà là nhìn thoáng qua Tây Môn Nghiễm hơi nháy mắt.

Tây Môn Nghiễm giật mình, thiếu chút nữa thì thất thố, gấp gáp mà nói:” Mẫu hậu, tên Tây Môn Hạo đó không biết dùng bùa mê thuốc lú gì, vậy mà khiến cho Địch Doanh Doanh yêu hắn! lại còn đem bội kiếm của cữu cữu nàng đưa cho tên phế vật đó!”

“Đanggggg….” trong phòng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, hẳn là chén trà bạc hoặc những thứ gần như thế.

“Tin tức chuẩn sao?” Hoàng Hậu hỏi với giọng trầm thấp.

“Hồi mẫu hậu, là thám tử Linh Cáp Doanh báo về, phụ hoàng chắc hẳn biết rõ chuyện này hơn.” Tây Môn Nghiễm giải thích.

“Tốt một cái Tây Môn Hạo, không nhìn ra được hắn ẩn giấu sâu như thế! Hay là bị bệnh rồi đột nhiên khai khiếu?”

Hoàng Hậu nhớ tới những hành động gần đây của Tây Môn Hạo, cảm thấy hơi khó tin.

“Ha ha! Hoàng Hậu nương nương, Đại hoàng tử có được khai khiếu hay không thì ta không rõ, nhưng người phụ trợ của hắn là người của Thiên Cơ Môn thì sẽ khác.”

Hồ Bàn Nhược lại thả một tin tức nặng ký.

“Thiên…Thiên Cơ Môn!”

“Bành!”

Cửa phòng đang đóng lung lay vài lần, có thể nghĩ được cảm xúc của Hoàng Hậu hiện nay là như thế nào.

Vẻ mặt của Tây Môn Nghiễm lúc này cũng hơi khó coi, sau khi biết tin tức này từ Linh Cáp Doanh, hắn gần như tuyệt vọng, bất đắc dĩ lắm hắn mới chịu tìm đến Hoàng Hậu.

“Vì cái gì? Thiên Cơ Môn từ xưa đến nay không phải luôn luôn không nhúng tay vào triều chính hay sao? Vì sao thời khắc này lại duy trì cho tên phế vật kia?”

Thanh âm của Hoàng Hậu lanh lảnh, có chút chói tai, đồng thời cửa phòng lại đung đưa một lần nữa. Đáng tiếc, nơi đây là lãnh cung, chưa có lệnh của hoàng đế, ai cũng không dám mở ra.

“Cái này… nhi thần không biết, mẫu hậu, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Tây Môn Nghiễm bây giờ trong lòng cũng rối bời, dù sao Thiên Cơ Môn từ xưa đến nay rất huyền bí, không bao giờ tùy tiện mà ra tay. Nhưng vừa xuất thủ, thì trực tiếp ảnh hưởng đến một quốc gia, thậm chí cả Đại lục Thiên Kình!

Nhất là sự việc Thú tộc năm đó, một cái Thiên Cơ Môn, hóa giải một mối nguy nhân thú Đại chiến, khiến cho dù Thiên Cơ Môn môn nhân ít, thực lực bình bình lại danh tiếng vang xa!

Bên trong gian phòng trầm mặc một hồi lâu, mới truyền ra giọng nói đầy mệt mỏi của Hoàng Hậu: “Bàn Nhược, ngươi thấy thế nào?”

Hồ Bàn Nhược mỉm cười, thi lễ đối với Hoàng Hậu nói:

“Có hai lựa chọn: Một, bỏ xuống kiêng kị, kết hợp cùng Phan Thế Mỹ, đánh Đại hoàng tử một kích trí mạng. Nếu như thành công, vạn sự đại cát, không thành, thì Ảnh vệ sẽ bị tổn thất, hoàng thượng cũng thất vọng. Hai, từ bỏ mai phục, trực tiếp đến thành Đông Lẫm, hối lộ thành chủ của thành Đông Lẫm để hắn hiệp trợ chúng ta.”

Nói xong, liền đứng im chờ đợi quyết sách từ bên trong.

“Có biện pháp thứ ba sao? Loại đầu tiên quá mạo hiểm, loại thứ hai khả năng rất nhỏ, dù sao thành Đông Lẫm là trọng địa, quân đội là nghe lệnh trực tiếp từ hoàng đế, ngay cả thành chủ cũng là thân tín của hoàng đế.”

“Có, nhưng cần thời gian, nếu để Đại hoàng tử phát triển tại thành Đông Lẫm, đến lúc đấy muốn giết hắn thì còn khó hơn lên trời! Cho nên ta khuynh hướng lựa chọn đầu tiên. Nếu vẫn không được thì là do thiên ý.”

Hồ Bàn Nhược liếc bầu trời một cái, bầu trời của Hoàng thành luôn mang theo một vệt khói mù, khiến cho người ta không thở nổi.

Hoàng Hậu trầm mặc một lát, mới chậm rãi mà nói:” Nhị lang, đi liên hệ với Phan Thế Mỹ, hợp tác với hắn. Đồng thời chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, phòng ngừa thất bại, động thủ ở thành Đông Lẫm. Ta nhớ, nơi đó có rất nhiều dong binh chỉ cần có tiền, cái gì bọn hắn cũng dám làm.”

“Dong binh? Hoàng Hậu nương nương, thứ bọn hắn muốn là nguyên thạch, không phải vàng bạc!” Hồ Bàn Nhược nhắc nhở.

“Ta biết bọn hắn muốn nguyên thạch, ta sẽ nghĩ biện pháp. Đi đi, Bàn Nhược, sự tình của Nhị lang xin nhờ ngươi.”

Hồ Bàn Nhược thi lễ: “Hoàng Hậu nương nương quá lời, năm đó nếu không phải nhờ nương nương cứu ta, Bàn Nhược này đã sớm chết.”

“Ha ha! Mặc dù ta cứu mạng ngươi, nhưng chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác. Đi đi, ta mệt rồi.”

Nói xong, tiếng bước chân vang lên từ bên trong.

“Vâng.”








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch