Tây Môn Hạo căn bản không thèm để ý tới vết thương càng lúc càng dày đặc trên người, trong mắt của hắn bây giờ chỉ có giết! Giết! Giết!
"Phốc!" Một tên sát thủ Ảnh vệ bị một kiếm đâm thủng ngực, nhưng ba tên sát thủ khác cũng đâm về phía của Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo giết đến đỏ mắt, nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ có tu vi Ngưng Khí trung kỳ, lại đại chiến rất lâu, đã trải qua thỉnh thần, cưỡng ép tăng lên tu vi, cho nên công kích của hắn càng ngày càng chậm, căn bản phòng ngự được.
Ba tên sát thủ nhanh chóng nắm bắt cơ hội này, ba thanh bảo kiếm hướng về mệnh môn Tây Môn Hạo đâm tới.
"Đại Cẩu!" Cơ Vô Bệnh hô lớn.
Thế nhưng, Tật Phong Lang cũng đã nằm trên đất, từ vết thương tỏa ra mùi huyết tinh nồng đậm.
Mà Lưu Thắng cũng chỉ miễn cưỡng gắng gượng chống cự, mới không có ngã xuống đất, không còn chút sức lực đi cứu Đại hoàng tử. Mắt thấy Tây Môn Hạo sắp bỏ mạng dưới lưỡi kiếm, trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.
Mặc dù hắn thủ đoạn rất nhiều, nhất là bỗng nhiên mạnh lên giết hơn phân nửa sát thủ, thế nhưng hắn chung quy cũng là người.
"Ha ha. . . kết thúc?"
Tây Môn Hạo cũng không có cảm giác sợ hãi, kiếp trước đã chết một lần, ở kiếp này cũng đã chết một lần, hắn không có gì phải sợ, chỉ là có chút đáng tiếc, đáng tiếc chính mình bật hack nhân sinh chỉ trải qua thời gian ngắn ngủi một tháng.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác bản thân có người ôm lấy, thân thể nhẹ bẫng. Ba thanh bảo kiếm đâm hụt vào khoảng không, ba tên sát thủ đồng thời hoảng hốt.
"Ai. . .xem ra Lão đầu tử ta muốn kháng chỉ một lần rồi."
Chỉ thấy lão quỷ không biết từ lúc nào đã mang Tây Môn Hạo ra khỏi vòng chiến, khuôn mặt phía dưới vành mũ có chút bất đắc dĩ.
"Phốc!"
Tây Môn Hạo ho khan, một ngụm máu tươi bắn ra, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Ngươi không sợ bệ hạ trách tội sao?"
"Nhưng không chừng bọn chúng sẽ nói, cho nên, ngươi muốn diệt khẩu."
Tây Môn Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ba tên sát thủ, lời nói vô cùng huyết tinh.
Ba tên sát thủ khóe mắt giật giật, lão gia hỏa bí ẩn này, họ nhìn không thấu!
"Rút lui!"
Ba người không hẹn mà cùng tản ra, xoay người chạy, muốn nhanh chóng rời khỏi cái Tu la đạo tràng đẫm máu này.
"Ai. . ." lão quỷ ung dung thở dài, sau đó chậm rãi nâng tay lên.
"Sưu sưu sưu!"
Ba mũi tên bắn ra, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta chỉ có thể nhìn thấy ba đạo hàn mang.
"Phốc phốc phốc!"
"Ách ách ách!"
Ba sát thủ gần như đồng thời trúng tên giữa lưng, gục ngã vào trong đống tuyết. Lúc này, gần năm mươi tên sát thủ tập kích, không còn một ai, toàn quân bị diệt!
Gió dần dần nổi lên trong sơn cốc, thổi tan đi mùi máu tanh tràn ngập nơi đây, bông tuyết ngập trời,che phủ đi vết tích trận chiến vừa rồi.
“Đa tạ, lão quỷ, xin nhờ đem hai viên đan dược chữa thương này cho lão Lưu cùng Đại Cẩu”.
Tây Môn Hạo nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi trên mặt đất. Sau đó móc ra hai viên đan dược chữa thương tam phẩm cuối cùng, trước đó đã ăn một khỏa, dược hiệu vẫn còn, mà Lưu Thắng cùng Tật Phong lang không có đan dược đoán chừng khó mà chống đỡ được.
"Đại điện hạ khách khí."
Lão quỷ nhận đan dược, nhìn thoáng qua, sau đó mới đi tới chỗ Lưu Thắng, lúc này đã sắp hôn mê, cho hắn ăn vào. Lại nhìn sang chỗ của Tật Phong lang, đã thấy chủ tử nó cũng đang nhanh chóng chữa thương cho nó.
Cũng đúng, đường đường là thiếu môn chủ Thiên Cơ môn, làm sao lại không có đan dược chữa thương được?
Suy nghĩ một chút, đem đan dược thu vào, chuẩn bị về nghiên cứu một chút. Bởi vì, viên đan dược vô cùng trong suốt, lại mượt mà vô cùng, xem ra là thủ đoạn của Đại Tông sư.
"Công tử, công tử ngài không có sao chứ? Ô ô ô! Đều do Bích Liên vô dụng."
Bích Liên chạy tới bên cạnh Tây Môn Hạo, khóc lên.
Tây Môn Hạo bị tiếng khóc làm cho tâm phiền ý loạn, nhất là vừa rồi Đắc Kỷ biến mất, làm cho tâm tình của hắn có chút không tốt.
"Đừng khóc! Đem tất cả vũ khí thu lại, lại lục soát hết tất cả thi thể,lột sạch xuống. Còn có, đi an táng ba vị hộ vệ kia, dù sao cũng một đường bảo vệ ta mà chết."
"A?" Bích Liên trong nháy mắt ngừng khóc, đây rõ ràng là muốn đánh cướp thi thể a!
"Đi thôi, cùng bệnh quỷ ở chung một chỗ, ta cũng hiểu được ý định của hắn a."
Tây Môn Hạo dùng bảo kiếm chống đỡ lấy thân thể, sau đó bắt đầu tìm kiếm khối nham thạch lúc trước, đằng sau còn một hồng bao chưa lấy, đoán chừng thời gian cũng sắp hết rồi a.
Bích Liên nhìn Tây Môn Hạo thân thể đang lung lay, khuôn mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn chạy đến chỗ Cơ Vô Bệnh.
Lão quỷ đã đi dắt ngựa, hai người kia đã không biết chạy tới nơi nào.
Cơ Vô Bệnh trong miệng vừa mắng Tây Môn Hạo là cầm thú, vừa cùng Bích Liên đem đem mấy chục vũ khí xếp chồng lại. Có tốt có xấu, phẩm chất cũng có cao có thấp.
Vừa vơ vét vũ khí, đồng thời một số thi thể còn nguyên vẹn cũng được hai người chiếu cố kĩ càng, ngoại trừ một ít vàng bạc và ngân phiếu, còn có một số nguyên thạch.
Nhất là ba người võ giả được thuê kia, nguyên thạch còn chưa cầm nóng tay, liền đem cả mạng bồi táng theo số tài sản đó.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ, thu hoạch được mười viên tam phẩm chữa thương đan! Tam phẩm chữa thương đan, hạ phẩm đan dược, sau khi phục dụng có thể cầm máu, hóa ứ, chữa trị vết thương, hóa giải nội thương, khôi phục thể lực."
"Kháo! Lại là tam phẩm, ta cám ơn ngươi a hệ thống muội tử!"
Tây Môn Hạo cười cười tự giễu, sau đó lấy ra một khỏa tam phẩm chữa thương đan phục dụng.
"Không cần khách khí, sơ cấp hồng bao hệ thống, đan dược cao nhất là tam phẩm." Hệ thống muội tử không chịu cô đơn phát ra âm thanh.
"Được a " Tây Môn Hạo nhún vai, đan dược cũng đã xuống tới đan điền.
"Oanh!"
Đan dược vào trong bụng, dược hiệu trong nháy mắt tản ra, công thêm dược hiệu của đan dược trước đó chưa có tan hết, miệng vết thương trên người hắn bắt đầu đóng vảy, thân thể mệt mỏi cũng nhanh chóng hồi phục, tinh thần cũng vì đó mà trở nên thư thái.
"A! ! !"
Tây Môn Hạo ngửa mặt lên trời hô to, phát tiết ngột ngạt trong lòng, phóng thích ra lo lắng đè nặng trong lòng.
"Chíu chíu chíu!"
Vài con kền kền trên tuyết sơn quanh quẩn tại không trung, mùi máu tanh nồng đậm khiến chúng cảm giác được sẽ có thi thể làm thức ăn.
Đáng tiếc đây là núi tuyết, thi thể rất khó hư thối. Dĩ nhiên, việc này cũng không thể ngăn cản việc chúng muốn ăn a.
. . .
"Các huynh đệ, lên đường bình an!"
Tây Môn Hạo đối với ba cái mộ phần hành lễ, lúc đi tám tên hộ vệ, đến bây giờ chỉ còn lại mỗi mình Lưu Thắng.
"Hạo huynh, thi thể Đắc Kỷ. . ." Cơ Vô Bệnh nhỏ giọng hỏi.
Tây Môn Hạo chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn vào chỗ Đắc Kỷ đã biến mất, cười nói:
"Nàng không có chết, cũng sẽ không chết, chỉ là quá mệt mỏi , chờ qua mấy ngày, ta để cho nàng đi ra."
Nói xong, hướng tới đống vật phẩm vơ vét được.
Cơ Vô Bệnh cùng Lưu Thắng liếc nhau, hai người bọn họ rõ ràng đã thấy Đắc Kỷ biến mất, đúng vậy, hóa thành ánh sáng biến mất.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Đắc Kỷ không phải là người, càng không phải là sinh linh.
"Ai! Các huynh đệ a! Chỉ còn lại mình ta. . !"
Lưu Thắng ngồi xổm trước ba cái phần mộ, than thở đứng lên. Bởi vì, hắn không muốn đi tìm hiểu bí mật của Đại hoàng tử, biết đến càng ít, hoặc là miệng càng kín, mới có thể sống lâu được.
Cơ Vô Bệnh nhún vai, ho khan hai tiếng, sau đó tiến tới chỗ Tây Môn Hạo.
"Những vũ khí này có khả năng đổi ra tiền, vô luận là vàng bạc hay nguyên thạch, đến Đông Lâm Thành đều là nhu yếu phẩm."
Tây Môn Hạo nhìn đống vũ khí trên mặt đất, có đao có kiếm, có súng có côn, còn có một số liên nỏ.
Mặc dù phẩm chất không có mấy món tốt, nhưng cũng có thể bán được ít tiền, liền vung tay lên, trực tiếp thu vào không gian giới chỉ.
"Ta thiên ! Không gian bảo vật của ngươi lớn bao nhiêu?"
Cơ Vô Bệnh giật nảy mình, vị Đại hoàng tử này, cho mình kinh hỉ càng ngày càng nhiều a.