Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Tây Môn Hạo đang giả ngu, trong lòng thầm cảnh giác. Tây Môn đại lang này, không dễ chơi a!
"Thôi, bản cung không vào đâu. Chỉ là ngươi bệnh nặng mới khỏi, nên đàng hoàng ở yên trong phòng thì tốt hơn. Còn có, sự tình ngươi tự tiện giết hộ vệ của Thái Tử, bản cung sẽ báo lại bệ hạ, ít ngày nữa ngài sẽ hồi cung, khuyên ngươi nên tận hưởng mấy ngày cuối cùng này của mình cho thật tốt đi."
Tây Môn Hạo nhếch miệng lên, trong lòng cười lạnh. Mấy người bên phe Thái Tử đương nhiên không có nổi một cái muốn nhìn thấy chính mình sống tốt rồi.
"Hoàng hậu nương nương, tôn chỉ của ta có một câu chính là: Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Yên tâm, hảo nhi tử của ngươi những năm này đối xử với ta thế nào, ta sẽ trả lại y gấp bội."
"Ồ? Ngươi đang uy hiếp bản cung sao?" Hoàng hậu cười lạnh nói.
"Ha ha… không dám." Tây Môn Hạo nhàn nhạt chắp tay nói.
"Hừ! Ngươi có giỏi thì cố mà sống sót đi! Hồi cung!"
"Khởi giá! Hồi cung. . ."
"Ai nha! Nương nương, người rơi mất cái yếm!" Tây Môn Hạo kinh hãi thét lên một tiếng.
Tây Môn Hạo một bước vọt tới, nói: "Trong đây này."
"Soạt! "
Một tấm Khôi Lỗi phù từ cổ áo sau của đối phương bay vào. Hoàng hậu thấy khác thường, vừa muốn mở miệng, hai mắt trong nháy mắt ngốc trệ, thế là. . .
Tây Môn Hạo trong lòng lần nữa khẽ động, khóe miệng lộ ra một tia cười tà.
"Hắc!"
Hoàng hậu bỗng nhiên bày ra một tư thế cực kỳ phong tao.
Hắc! Ta thật dễ thương.
Này, để ta mang vương miện cho ngươi.
A! Làm sao ước lượng…
A! Giống như có người…
"Đương đương đương!"
Nơi xa, vũ khí của cấm vệ quân hoàn toàn rơi mất, từng người nhìn dung nhan của Hoàng hậu nương nương, nhất là cái tư thế chuẩn bị múa kia, đều cảm thấy như mình đang ngủ mơ giữa ban ngày. Đây là Hoàng hậu nương nương đoan trang tôn quý đó sao? Đây là Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ đó sao?
"Đương đương đương!"
Cung nữ thái giám tất cả đều không nắm vững được đồ vật trên tay nữa, hoang mang nhìn Hoàng hậu càng nhảy càng hăng hái, thậm chí bắt đầu xé rách phượng bào trên người.
"Dừng lại đi cô cô!"
Địch Doanh Doanh giật nảy mình, vừa lên tiếng muốn ngăn cản, trong nháy mắt lại ngây ngẩn cả người, hai mắt dại ra.
"Xoạt!"
Hoàng hậu kéo xuống phượng bào, lộ ra một bộ yếm màu vàng kim, nhảy ngày càng nhanh hơn.
Tiểu Hoa, hoa tặng cho ngươi, mau tới tiến vào trong ngực ta.
Để ngươi từ bỏ ý nghĩ, phải ngoan ngoãn nghe lời.
Tiểu Hoa, hoa tặng cho ngươi, mau tới tiến vào trong ngực ta nào. . .
Hoàng hậu càng xoay càng hăng hái, thậm chí mắt đều có chút cay xè.
"Ha ha ha! Doanh Doanh, đến, cùng nhảy một bản với Hạo gia thôi."
Địch Doanh Doanh đi tới trước mặt hắn, Tây Môn Hạo trong lòng hơi động.
"Ba!"
Tây Môn Hạo không hề cố kỵ ôm lấy nàng, một bàn tay trùm lên trên cặp đào non mọng kia của đối phương.
"Đinh! Hồng bao đang trong quá trình mở ra, thời gian dự tính là 20 giây. 20, 19. . ."
Tây Môn Hạo một bên mở hồng bao, một bên ôm giai nhân, bắt đầu hơi hơi chuyển động.
Địch Doanh Doanh ôm thật chặt Tây Môn Hạo, đã xem hắn trở thành chủ nhân của mình.
Tất cả mọi người nhìn một màn quỷ dị trước mắt. À không, phải là cực kỳ quỷ dị mới đúng!
Hoàng hậu nương nương trúng tà, mặc yếm nhảy múa, trong miệng hát một ca khúc kỳ quái, sóng âm từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.
Nữ nhi đại nguyên soái cũng trúng tà, trực tiếp ôm ấp yêu thương Đại Hoàng tử thật chặt, bị đối phương chiếm hết tiện nghi.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ thu hoạch được mười viên Chữa Thương đan tam phẩm, ba viên Nguyên Khí đan sơ cấp! Đã tạm thời chuyển vào túi trữ vật."
Tây Môn Hạo một bên ôm Địch Doanh Doanh lắc lắc, một bên mở hồng bao. Hắn bắt đầu hưởng thụ cái cảm giác này, xém chút nữa bóp ra nước cây đào mật của người ta.
Đồng thời nhìn túi trữ vật, bên trong có một tấm Khôi Lỗi phù, ba viên Nguyên Khí đan sơ cấp, còn có một cái bình nhỏ màu trắng.
"Hệ thống, Chữa Thương đan tam phẩm có hiệu quả gì?" Hắn hỏi thầm trong lòng.
"Hệ thống xin trả lời, đan dược chia làm cửu phẩm, cũng chính là hạ tam phẩm, trung tam phẩm, thượng tam phẩm. Chữa Thương đan tam phẩm, có thể đẩy nhanh tốc độ chữa trị nội thương, hỗ trợ khép lại ngoại thương, cũng có thể gia tốc khôi phục nguyên khí, rất dễ sử dụng. Hệ thống dị giới hồng bao sơ cấp, hết thảy đan dược không quá tam phẩm!"
"Thái Tử giá. . . Ách!"
Nhìn một màn múa hát trước mắt, thái giám lời nói nói được một nửa còn lại đều mắc trong cổ họng, ngây người nhìn cái tràng diện quỷ dị này. Nhất là Hoàng hậu nương nương còn không bị vật gì cản trở tầm nhìn, quả thực là cay con mắt.
"Mẫu hậu! Mẫu hậu! Các ngươi làm sao vậy? Nhanh ngăn nàng lại!"
Tây Môn Nghiễm lúc này đang cực độ hoang mang, mẹ của mình từng này tuổi rồi còn dám nhảy múa cái kiểu như thế.
"Cút ngay!"
Hoàng hậu hơi vung tay, đẩy toàn bộ cung nữ đang chạy tới ra ngoài. Sau đó giống như nhập ma bước tới trước mặt Tây Môn Nghiễm, hai tay che mặt y lại, vừa xoay vừa hát.
Hắc! Ta thật dễ thương.
Này, để ta mang vương miện cho ngươi.
A! Làm sao ước lượng…
A! Giống như có người…
"Ha ha ha! Tiểu tạp chủng, mẹ ngươi nhảy múa thật sự không tồi nha! Đúng! Dáng người bảo dưỡng cũng không tồi nốt." Tây Môn Hạo cười to nói.
Tây Môn Nghiễm lúc này mới phát hiện, biểu muội của mình vậy mà lại đang thắm thiết ôm chặt cái tên khốn kia.
"Bành!"
Đưa tay đánh vào trên cổ Hoàng hậu, đánh đối phương hôn mê bất tỉnh.
"Thất thần làm gì? Tranh thủ thời gian mặc lại y phục cho Hoàng hậu nhanh! Còn có các ngươi! Lại nhìn một cái nữa, coi chừng bản Thái Tử móc mắt."
Ngay lập tức, mấy cung nữ vội vàng giật y phục của mình xuống đắp lên trên người Hoàng hậu đang hôn mê.
"Xoạt!"
Gần trăm tên cấm vệ quân đồng thời quay người lại, từng cái nín cười, vẫn nhớ về dáng người của Hoàng hậu nương nương. Dĩ nhiên trong lòng cũng là thấp thỏm lo lắng, sợ Hoàng đế trở về sẽ chặt bọn hắn.
"Tây Môn Hạo, là ngươi làm có phải hay không?!"
Tây Môn Nghiễm rút bảo kiếm ra, chỉ Tây Môn Hạo nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Tây Môn Hạo hơi lệch đầu qua một bên, nói.
"Ngươi! Ngươi! Mẹ nó đừng có giả điên! Buông Doanh Doanh ra!"
Tây Môn Nghiễm có thể nói là lửa giận ngút trời, bước nhanh đến trước mặt Tây Môn Hạo, đưa tay kéo cánh tay Địch Doanh Doanh lại.
"Ba!"
Địch Doanh Doanh vung một bàn tay tát ngay trên mặt Tây Môn Nghiễm .
"Tiểu tạp chủng, buông ra!"
Tây Môn Nghiễm nháy mắt liền ngây người, biểu muội của mình từ lần đầu gặp liền một câu Thái Tử ca ca, hai câu Thái Tử ca ca kêu không dứt miệng. Thế nhưng hôm nay gặp lại, không chỉ có đánh, nàng còn mắng mình là tiểu tạp chủng.
Tây Môn Hạo lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, khóe miệng nhếch lên một tia cười tà, trong lòng vô cùng thoải mái. Những người hại hắn, một cái cũng đừng hòng sống tốt! Bất quá, ahh, mật đào của Địch Doanh Doanh sờ lên xúc cảm thật mẹ nó quá tốt.
Bỗng nhiên, Địch Doanh Doanh rùng mình một cái, hai mắt khôi phục thần thái, nghi ngờ hỏi: "Thái Tử ca ca, sao ngươi lại tới đây? A? Mặt ngươi làm sao thế? Sao lại sưng lên rồi?"
Tây Môn Nghiễm giật mình, từ trong suy nghĩ miên man tỉnh lại, hơi nghi hoặc một chút liếc mắt nhìn Tây Môn Hạo, lập tức hô: "Hồi cung! Nhanh đưa Hoàng hậu hồi cung."
"A! Cô cô làm sao té xỉu."
Địch Doanh Doanh kinh hô một tiếng, liền muốn chạy tới xem.
"Cút ngay!"
Tây Môn Nghiễm một tay đẩy Địch Doanh Doanh ngã lăn ra đất, sau đó dẫn người rời đi.
"Doanh Doanh, ngươi không sao chứ?"
Tây Môn Hạo ôm người đối phương, đỡ nàng lên.
Địch Doanh Doanh rất lâu sau mới phản ứng lại được, thân thể lắc một cái tránh ra khỏi móng vuốt của Tây Môn Hạo, sau đó bụm mặt chạy mất.