Màn đêm buông xuống, bên trong một túp lều của dân du mục.
Trải qua mấy ngày nay, đám người Môn Hạo cuối cùng cũng được ăn đồ ăn nóng, mặc dù chỉ là thịt với bánh bao trắng và một bát trà sữa, nhưng dù sao cũng tốt hơn lương khô rất nhiều.
Đám người sau khi rời khỏi Núi Tuyết, trời cũng dần tối, không có cách nào kịp chạy tới Đông Lẫm thành, vả lại đoàn người cũng đã quá mức mỏi mệt, nên liền tìm một bộ lạc du mục nhỏ để ở tạm.
Những người mục dân cũng biểu hiện vô cùng nhiệt tình, nhất là đối với hai mốt tên thiết kỵ quân kia, rất được hoan nghênh. Bọn họ có thể sống an bình ở đây, đều là do những người này dùng tính mạng mà đổi lấy.
"Ách! Mẹ nó! Rốt cuộc biết chính mình vẫn là người."
Tây Môn Hạo ợ một cái, cầm lấy một cái khăn mặt làm bằng vải thô xoa xoa tay, sau đó liền lấy một bát trà sữa còn đang nóng hôi hổi, bắt đầu uống từ từ.
Trong lều này ấm áp vô cùng, mặc dù thời tiết phương bắc này rất lạnh lẽo, nhưng ở đây có một loại than đá đặc thù. Tuy khả năng bùng cháy còn thấp hơn khi so với than, nhưng, được cái nhiệt độ lửa còn mạnh hơn so với than đá ở kiếp trước, mà lại không có khói và mùi lạ gì.
Cô gái nhỏ Bích Liên sau khi ăn uống no đủ, liền được hơi ấm của căn phòng mê hoặc bắt đầu ngủ gật.
Cơ Vô Bệnh cũng uể oải, trong miệng còn đang "lẩm bẩm", ho khan đều giảm bớt rõ ràng.
Lưu Thắng sau khi ăn no liền đứng canh ở cửa lều, hắn đối với những tên thiết kỵ kia không yên tâm chút nào.
Lão quỷ thì nhàn nhã nhất, bây giờ cả người cũng không còn lộ ra vẻ âm trầm như trước, trông rất giống một cao thủ điệu thấp vô cùng ở trong đội ngũ này.
Triệu Vân Long sau khi an bài tốt mọi chuyện liền một mực đợi ở trong lều, hắn không chỉ muốn đem Đại hoàng tử dẫn vào Đông Lẫm thành, còn muốn bảo vệ đối phương an toàn.
Đương nhiên, ban ngày hắn suýt chút làm bị thương đối phương, nhưng nhiệm vụ của hắn vẫn phải đem Đại hoàng tử an toàn dẫn tới Đông Lẫm thành.
"Vân Long, ngươi ở trong quân đội có chức vụ gì?" Tây Môn Hạo nhàn nhạt hỏi.
Cơ Vô Bệnh ban đầu còn uể oải đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi vô thần lóe lên một tia sáng.
"Bẩm điện hạ, mạt tướng trong quân doanh chỉ là một thống lĩnh nhỏ." Triệu Vân Long thi lễ nói.
Chức vị quân đội Khánh quốc được sắp xếp là mười người một tiểu đội, mỗi đội có một tiểu đội trưởng.
Mười tiểu đội hợp thành một đại đội, có một tên thống lĩnh, tổng cộng có một trăm người.
Sau đó hợp mười đại đội làm thành một doanh, bố trí một tên đô thống, phó đô thống, điều khiển một ngàn người.
Lại hướng lên trên là thiên tướng, có thể quản năm doanh, cũng chính là năm ngàn người.
Sau đó liền là tướng quân, đại tướng quân, đại nguyên soái đều là chức vị lớn, chưởng quản một phương.
Cho nên, chức vụ thống lĩnh của Triệu Vân Long, tương đương với một Đại đội trưởng.
"A.. Chức vị cũng không phải rất cao a! Thế sao ban ngày lại ngưu bức như vậy?"
Tây Môn Hạo không biết lòng dạ hẹp hòi hay là cố ý, âm thanh nghe vào tai có chút chanh chua.
"Cái này...Đại hoàng tử, lúc trước mạt tướng không biết là Đại hoàng tử, cho nên.. cho nên. . ."
Mặc dù Triệu Vân Long khiêm nhường xin lỗi, nhưng ai cũng có thể nghe được hắn không phục, hoặc là nói hắn quá mức kiêu ngạo.
"Khụ khụ khụ ...Triệu Thống lĩnh là thống lĩnh vô song thiết kỵ?" Cơ Vô Bệnh bỗng nhiên nói ra.
Ai ngờ nghe được câu nói này liền khiến cho sắc mặt của Triệu Vân Long nghiêm lại, nắm đấm xiết chặt, cao giọng nói: "Vô song thiết kỵ! Vô địch thiên hạ!"
"Vô song thiết kỵ! Vô địch thiên hạ!" Bên ngoài vang lên những tiếng hét lớn.
"Phốc!" Tây Môn Hạo đang uống một ngụm trà sữa liền phun ra ngoài, may nhờ lão quỷ phía đối diện phản ứng nhanh, mới không có bị phun vào mặt.
Khẩu hiệu này tới, quá đột ngột cũng quá đặc biệt.
"Ha ha... xem ra chỉ có vô song thiết kỵ của Thái Tông hoàng đế năm đó, mới dám hô khẩu hiệu như thế." Cơ Vô Bệnh cười nói.
Tây Môn Hạo sững sờ, trong đầu tìm kiếm tin tức của vô song thiết kỵ. Thế nhưng là cái tên Đại hoàng tử đáng giận kia, đối với tin tức loại này biết rất ít.
Chỉ biết, gia gia mình năm đó thành lập một nhánh vô song thiết kỵ, là nhánh quân có thực lực mạnh nhất trong toàn bộ quân đội, cũng là một nhánh kỵ binh trung thành nhất.
" Bệnh quỷ, nói ta nghe một chút."
Hắn thật sự có chút xấu hổ, chính hắn cũng hoài nghi mình có phải Đại hoàng tử của Khánh Quốc hay không, liệt tổ liệt tông đều quên hết.
Cơ Vô Bệnh mắt trợn trắng, ngay cả Lưu Thắng đứng cửa, cùng với Triệu Vân Long đứng đối diện cũng nhịn không được mà khinh bỉ một cái với tên Đại hoàng tử này.
"Vô song thiết kỵ, là kỵ binh mạnh nhất Đông Lẫm thành! Cũng là kỵ binh mạnh nhất Khánh quốc! Vĩnh viễn chỉ có năm ngàn người, chết bù, thiếu mới thêm . Lịch sử vô song thiết kỵ, phải ngược dòng tìm hiểu về hai trăm năm trước, Thái Tông hoàng đế Tây Môn Vô Song suất lĩnh năm ngàn thiết kỵ đánh lui tám lần tiến công của mười vạn thú nhân, cuối cùng cũng chỉ còn lại có hơn trăm người, nhưng thú nhân cũng bị ngăn cản ở bên ngoài cứ điểm Đông Lẫm thành."
"Từ đó, khẩu hiệu vô song thiết kỵ, vô địch thiên hạ, liền trở thành phương thức dùng để kích phát sĩ khí của vô song thiết kỵ, đồng thời cũng để không quên Thái Tông hoàng đế anh dũng vô song!"
"Vô song thiết kỵ, một nhánh thiết kỵ biên cảnh Đông Lẫm thành, gồm có một tướng quân, hai thiên tướng, năm đô thống, năm phó đô thống, thống lĩnh. . ."
Cơ Vô Bệnh thuộc như lòng bàn tay nói, Triệu Vân Long nếu không phải xem đối phương là thuộc hạ của Đại hoàng tử, đã sớm rút bội đao bên hông ra, chém cái tên gian tế này.
"Khụ khụ khụ! Cho nên, Triệu Thống lĩnh mặc dù chỉ là một thống lĩnh, nhưng muốn làm thống lĩnh của vô song thiết kỵ còn khó hơn nhiều so với thống lĩnh quân đội phổ thông. Bởi vì, binh sĩ vô song thiết kỵ cấp thấp nhất, sức chiến đấu cũng tuyệt đối mạnh mẽ! Mà muốn trở thành thống lĩnh, không biết phải giết bao nhiêu thú nhân. Cái gọi là: Quý ở tinh, chỉ năm ngàn vô song thiết kỵ mới có thể ở cánh đồng tuyết rong ruổi!"
Tây Môn Hạo nghe xong nhiệt huyết cũng dâng trào, đồng thời cái nhìn về tiểu tướng này cũng thay đổi rất nhiều. Đối phương cũng không phải kiêu binh tự ngạo, mà là một đường giết đi lên, trách không được ngay cả Đại hoàng tử như mình cũng xem thường.
"Vô song thiết kỵ! Không nuôi hạng người vô năng! Vô song thiết kỵ, mỗi một binh sĩ đều từ trong quân đội tinh nhuệ nhất chọn lọc ra!"
Triệu Vân Long nói đến vô song thiết kỵ, liền như bị điên.
"Ha ha...Triệu Thống lĩnh họ Triệu, lại dùng thương, nếu như tại hạ đoán không sai, phụ thân của Triệu Thống lĩnh, hẳn là đô thống lĩnh doanh chữ kim vô song thiết kỵ, thần thương Triệu Uyên a?" Cơ Vô Bệnh cười nói.
"Ngươi. . . Làm sao ngươi biết?" Triệu Vân Long kinh ngạc nhìn Cơ Vô Bệnh.
"Ha ha..." Cơ Vô Bệnh thừa nước đục thả câu, không có trả lời đối phương.
"Này..cái “doanh chữ kim” là cái gì?" Tây Môn Hạo cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Ta thật nghi ngờ ngươi có phải là hoàng tử Khánh quốc hay không?"
Cơ Vô Bệnh ở bên tai Tây Môn Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó giải thích:
"Vô song thiết kỵ chia làm năm doanh là: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm doanh. Cha tiểu tử này, là đô thống doanh chữ kim, thần thương Triệu Uyên."
"Làm sao ngươi biết?"
Tây Môn Hạo cùng Triệu Vân Long đều có cùng thắc mắc.
"Ha ha... thiên cơ bất khả lộ." Cơ Vô Bệnh hết sức trang bức nói ra.
"Con mẹ ngươi!" Tây Môn Hạo mắng một câu.
"Này, ta chưa có hỏi ngươi đâu? Ngươi làm sao biết cha ta?"
Triệu Vân Long nghi ngờ nhìn cái tên thân thể bị bệnh trước mặt, xem tuổi tác của đối phương cũng không lớn hơn được bao nhiêu so với mình, làm sao lại quen biết cha mình?
"Hắc hắc! Muốn biết? Đánh thắng hắn ta sẽ nói cho ngươi biết." Cơ Vô Bệnh chỉ tay về phía Tây Môn Hạo nói ra.
"Mẹ nó!"
Tây Môn Hạo trừng mắt về phía Cơ Vô Bệnh, thiếu chút liền một chân đạp qua.