Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 65: Thành Đông Lẫm!

Chương 65: Thành Đông Lẫm!




Thành Đông Lẫm, thành thị hỗn loạn nhất Khánh quốc, bởi vì nơi này không chỉ có người dân bình thường mà còn có dong binh từ bên ngoài đến, cùng với rất nhiều quân nhân.

Bởi vì đóng giữ ở cứ điểm trong một thời gian dài, rất nhiều quân nhân đều xem nơi này là nhà, đem nhà xây ở trong thành Đông Lẫm. Cho nên, nơi này trở thành thánh địa của quân nhân, thiên đường của những kẻ mạo hiểm và cũng là phòng tuyến đầu tiên của Khánh quốc với thú nhân.

Kỳ thật, tại tất cả các cứ điểm quân sự và khu vực phòng thủ của Khánh quốc, thì thú nhân công kích chủ yếu là ở thành Đông Lẫm.

Hai ngọn núi tuyết to lớn ở hai bên tạo thành một bức tường phòng thủ tự nhiên, chỉ cần đặt một số ít quân lính đóng ở nơi hiểm địa liền có thể ngăn chặn được sự tiến công của thú nhân. Có thể nói một người giữ ải vạn người khó qua.

Nhưng, tại thành Bắc của thành Đông Lẫm thì lại khác, nơi đó là một cánh đồng tuyết mênh mông, rất dễ để tấn công, nên nơi đó đã trở thành một địa ngục với Khánh Quốc và Thú Nhân tộc.

Đương nhiên, Lạc quốc cũng có một nơi như thế, Tần quốc còn thành lập mấy tòa thành ngay ở đường biên giới, ngăn cản gần một nửa số thú nhân xâm lấn.

Cho nên nói, thú nhân nếu muốn xâm lấn được Khánh quốc, thì chiếm được thành Đông Lẫm là một điều bắt buộc.

Phòng tuyến chân chính của Khánh quốc không hơn một trăm dặm, còn lại chỉ bố trí một vài đội binh sĩ ở vùng cao trông giữ liên nỏ cỡ lớn là có thể ngăn cản được thú nhân đánh lén.

Dần dần, các thú nhân cũng từ bỏ những chỗ hiểm trở kia, tập trung tấn công vào phòng tuyến gần một trăm dặm này, gần như mỗi năm đều có chiến tranh không lớn thì nhỏ xảy ra.

Tây Môn Hạo hiện tại mặc kệ quốc gia khác, hắn chỉ quan tâm đến Khánh quốc.

Lúc này trên tay hắn đang cầm bản đồ phòng tuyến lấy được từ trên người của Triệu Vân Long, nhìn cửa lớn phía Bắc của Khánh quốc, trong đầu tưởng tượng đến cảnh đại quân của thú nhân đang điên cuồng tấn công cứ điểm.

Mà nhân tộc thì lợi dụng các vũ khí tầm xa, hoặc phái kỵ binh ra trực tiếp xuất kích, ở bên ngoài cứ điểm bắt đầu chém giết thú nhân.

Phía Bắc cứ điểm, xuyên qua rừng rậm Băng Sương, chính là ranh giới của thú nhân tộc.

Thú nhân tộc không giống như nhân tộc, có quốc gia của bản thân, có cung điện tinh mỹ, cuộc sống của bọn họ vẫn sống theo từng bộ lạc.

Giống như mười sáu nước, cũng có bộ lạc lớn và bộ lạc nhỏ, mà bộ lạc của bọn hắn lại sử dụng bộ tộc để phân chia, bộ tộc càng nhiều người, bộ lạc càng lớn.

Bọn hắn không chỉ muốn xông ra khỏi phòng tuyến, mà còn muốn đi ranh giới của nhân tộc chiếm đoạt hoặc chiếm lĩnh, giữa các bộ tộc cũng thường xuyên phát sinh chiến tranh với nhau.

Thú nhân tộc ở cánh đồng tuyết phương Bắc có mấy tộc bầy lớn, như lang nhân tộc, hùng nhân tộc, vân vân...

Tây Môn Hạo có thể tưởng tượng, cuộc sống sau này nhất định sẽ đặc sắc, giống như phiên bản người thật của Warcraft!

Cứ như thế, vừa nhìn địa đồ, lâu lâu thì tìm Triệu Vân Long, đang co quắp ở một góc xe ngựa, tìm hiểu về tình huống của thành Đông Lẫm, thời gian dần trôi và khoảng cách đến thành Đông Lẫm ngày càng gần.

Xế chiều ngày hôm đó, đoàn người tiến vào cửa Nam của thành Đông Lẫm, lập tức bị choáng ngợp bởi đường phố rộng rãi cùng với kiến trúc lít nha lít nhít.

Chỉ thấy đường lớn ở nơi đây được lát toàn bộ bằng đá xanh, phòng ốc thì cao nhất cũng chỉ có ba tầng, có lẽ nếu quá cao sẽ bị thú nhân tộc xem như là bia ngắm, tấn công từ xa.

Trên đường cái tràn ngập khí tức man rợ, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có quân đội, hoặc dong binh đoàn đi ngang qua, ai nấy đều hung hãn mười phần, không giống như những thành thị khác người nào người nấy nhu nhu nhược nhược.

Nói này, chỉ có người thích nghi mới sống được.

Thiết kỵ Vô Song ở thành Đông Lẫm là tồn tại giống như ma thần, cho nên, hai mươi thiết kỵ khi đi đường thì ngay cả quân đội tuần tra cũng sẽ né tránh.

Tây Môn Hạo cưỡi trên Tật Phong Lang, nhìn những gian hàng ở hai bên đường phố, cái gì đều có bán, mà cái nào cũng rất sôi động.

“Ta kháo! Đó chính là thú nhân sao?” Hắn bỗng nhiên hô lên rồi chỉ mấy cỗ xe ngựa.

“Công tử, bình tĩnh.”

Cơ Vô Bệnh thúc ngựa lên, nhắc nhở một câu.

Chỉ thấy năm cỗ xe ngựa đang được hai đội binh sĩ áp giải đi, phía trên là một cái lồng giam bằng thép, bên trong có tên thì đầu người thân hổ, đầu sói thân người, toàn bộ đều là nửa người nửa thú.

Bọn hắn từng cái đều nằm cuộn mình lại, trên thân chỗ nào cũng có vết thương, nhưng trong mắt thì lại tràn ngập dã tính.

“Tất cả đều là tù binh, sẽ được xử lý một cách chuyên nghiệp. Một là giết, nếu hàng thì đưa ra chiến trường làm pháo hôi.”

Triệu Vân Long không biết đã ngồi dậy từ khi nào, ăn mặc chỉnh tề, có lẽ hắn không muốn người khác thấy bản thân khi chật vật.

“Ah! Không thể trao đổi tù binh sao?” Tây Môn Hạo hỏi.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện không khí xung quanh trầm xuống, Triệu Vân Long và đám binh sĩ vẻ mặt đều khó coi, ngay cả thần sắc của Cơ Vô Bệnh cũng ảm đạm đi.

Trong lòng Tây Môn Hạo siết chặt, miệng ngậm lại, hắn đã đoán được kết quả.

“Chỗ ở của thú nhân tộc cằn cỗi, một năm chỉ có một mùa hè, thế nên, vật tư vô cùng thiếu thốn, nhất là lương thực.”

Cơ Vô Bệnh vẫn dạy cho Tây Môn Hạo một bài học, hắn phát hiện vị đại hoàng tử này hiểu rất ít.

“Đừng nói nữa, ta khó chịu.”

Tây Môn Hạo là nhân loại, dĩ nhiên không thể tiếp nhận việc bị coi là đồ ăn, trong lòng hơi khó chịu, ánh mắt nhìn các thú nhân bị đưa đi cũng hơi lạnh lại.

“Ha ha! Cũng không phải tất cả thú nhân đều ăn thịt người, ăn thịt người là những thú nhân có huyết thống thấp kém, hay trí lực thấp. Thú nhân huyết thống cao giống như nhân loại, thậm chí đẳng cấp cao còn có thể hoàn toàn biến thành nhân loại.”

“Bọn hắn ăn món ăn ngon, uống rượu ngon, còn có nhiều quyền lợi. Cho nên, ngươi cũng đừng quá để ý, chờ đến khi quen thuộc, liền không sao. Mà nhân loại sử dụng thú nhân làm pháo hôi, hàng phục yêu thú để cưỡi, thậm chí còn bắt những thú nhân xinh đẹp làm…”

Nói đến đây Cơ Vô Bệnh dừng lại. Bởi vì hắn biết con hàng này có nữ bộc là Hồ tộc, nhưng mà, đáng tiếc…

Tây Môn Hạo liếc mắt, sau đó cười một cách gượng gạo, tiếp tục ngẩn người ra nhìn đường phố của thành Đông Lẫm.

“Rống!” Một tiếng rống từ yêu thú cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Chỉ thấy một tên tướng quân mặc giáp bạc đang cưỡi một con yêu thú có hình dạng như sư tử, sau lưng còn có một đội binh sĩ đi theo.

Đám người trên đường đôi khi cũng có vật cưỡi là yêu thú, nên hắn cũng không quá bối rối, chỉ tránh ra một con đường cho đối phương.

“A? Đây không phải là thống lĩnh Triệu sao? Làm sao? Thiết kỵ vô song không cưỡi ngựa mà đổi sang ngồi xe rồi à? Ha ha ha!”

Tướng quân kia hiển nhiên là nhận ra Triệu Vân Long, hoặc có thể nói rằng giữa hai người đã từng có xích mích, tiếng cười nghe hết sức chói tai.

“Hô Duyên Đạt, lão tử không có thời gian nói nhảm, đi!”

“Giá!”

Thiết kỵ vô song giục ngựa, tăng nhanh tốc độ của đội ngũ.

Mà Hô Duyên Đạt nhìn thoáng qua đám người của Tây Môn Hạo, thấy bọn hắn có vẻ mệt mỏi, cũng không để ý nhiều, liền giục thú cưỡi tiếp tục tiến lên.

Bỗng nhiên, hắn ngừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng của đám người Tây Môn Hạo, có vẻ bản thân đã bỏ qua một chuyện...

Có thể khiến cho thiết kỵ vô song phải hộ tống, lai lịch sợ là không nhỏ, chẳng lẽ là….

Bỗng nhiên hắn nhớ tới một việc, thúc phụ của hắn trong lúc vô tình đã lỡ miệng nói: Đại hoàng tử ít ngày nữa sẽ tới thành Đông Lẫm để dưỡng thương.

“Tên nào là Đại hoàng tử? Tên đang cưỡi Tật Phong Lang? Không đúng, nếu dưỡng thương, thì chắc là tên ma bệnh kia. Xì xì! Nghĩ không ra đường đường là Đại hoàng tử của Khánh quốc, nhưng tu vi chỉ là Thoát Thai kỳ một tầng. Thực đúng là … Phế vật.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch