“Nhị lang đừng vội, cứ yên tâm, ta sẽ thông báo cho cậu ngươi để hắn làm việc một chút. Còn có, những tử sĩ kia của ngươi, đã đến lúc cho chúng thấy chút máu rồi.”
Lúc này, Hoàng hậu trông giống như một con rắn độc, con ngươi lóe lên một tia sát cơ.
Tây Môn Nghiễm khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, âm trầm nói: “Ta sẽ thông báo cho những đại thần kia, cho dù không làm chết hắn, cũng phải đem hắn đuổi ra hoàng cung. Chỉ cần ra khỏi hoàng cung, chết như thế nào liền do chúng ta định đoạt!”.
“Ừm! Còn về phần Phan Ngân Liên, chuyện của nàng ngươi tuyệt đối không được hỏi đến. Chúng ta hạ độc không mùi không vị, ngự y nhiều năm cũng tra không được. Cho dù bệ hạ có hoài nghi, nhưng cũng sẽ không có chứng cứ rõ ràng”.
“Hài nhi đã hiểu, con cùng Phan Ngân Liên chỉ là một trận giao dịch thôi.” Tây Môn Nghiễm nhẹ gật đầu.
“Được rồi! Bắt đầu hành động đi, ta ở lại lãnh cung giúp con.”
“Vâng, mẫu hậu.”
…
Điện Đại Hoàng tử.
Tây Môn Hạo chắp tay đứng, đầu cúi xuống, trong lòng có chút lo lắng.
Ngoài cửa, ngoại trừ vài cung nữ thái giám ra, còn có một Kim Y Vệ khí thế bá đạo đang đứng! Đó cũng là cận vệ của Tây Môn Phá Thiên.
Còn có Vương Hồng và một lão thái giám thực lực không rõ, đều là nô tài trung thành của Hoàng đế.
Mà trước mặt hắn, là thân ảnh một vị Hoàng đế vừa quen thuộc vừa xa lạ, đang nhìn hắn chăm chú.
“Khoẻ lại rồi?” Tân Môn Phá Thiên đột nhiên hỏi.
"Ừm! Không sai biệt lắm." Tây Môn Hạo trả lời.
"Ngươi có hận trẫm hay không?"
"Không dám."
"Thật sao? Thế nhưng từ trên người của ngươi, ta lại cảm nhận được một tia oán khí."
Tây Môn Phá Thiên quay người ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nhìn xem đại nhi tử của mình.
Tây Môn Hạo đột nhiên nhìn về phía đối phương, ánh mắt nhìn thẳng không chút tránh né, trầm thấp nói ra: "Ta không cam lòng! Ta cũng có hận! Nhưng ta không trách được người khác! Có oán, có hận, cũng là trách chính mình không có năng lực! Bất quá thượng thiên cho ta một lần cơ hội được sống lại, ta chỉ muốn nói bốn chữ: Làm! Chết! Mẹ! Hắn!"
"Ô! Thật thô tục! Bất quá trẫm thích! Ha ha ha! Làm! Chết! Mẹ! Hắn! Có chút ý tứ."
Tây Môn Phá Thiên hứng thú nhìn xem cái tên nhi tử vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này của mình, chẳng biết tại sao lại có một loại cảm giác lạ lẫm.
"Tạ phụ hoàng khen ngợi."
Tây Môn Hạo hết sức mặt dày mà tiếp nhận lời khen. Từ trong trí nhớ của Đại Hoàng tử, hắn biết được, Tây Môn Phá Thiên tính tình rất quyết đoán và y ghét nhất là hạng người nhu nhược.
"Ha ha ha. . ."
Tây Môn Phá Thiên ngửa đầu cười lớn, nhưng chỉ một chớp mắt liền thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm Tây Môn Hạo, hỏi: "Ngươi, có phải là nhi tử của trẫm?”
Tây Môn Hạo khuôn mặt vẫn bình tĩnh không một chút biến sắc, thi lễ nói: "Ngài nói phải chính là phải, nói không phải cũng là không phải. Bởi vì ngài chính là Hoàng đế Khánh quốc. Cái này gọi là: Địa bàn của ngài, ngài làm chủ."
"Hay cho câu địa bàn trẫm, trẫm làm chủ! Đáng tiếc, có đôi khi trẫm cũng không làm chủ được. Ngươi cũng biết, tự tiện giết hộ vệ là trọng tội, mặc dù ngươi lúc đó đầu óc hỗn loạn, nhưng những đại thần kia một khi cùng đứng lên kết tội ngươi, trẫm cũng là hết sức đau đầu. Ai! Đến muộn, hết thảy đã trễ rồi. Nếu như ngươi là Tây Môn Hạo của ba năm trước thì tốt biết bao nhiêu." Tây Môn Phá Thiên tiếc hận nói.
"Phụ hoàng, người xưa có câu: Sông có khúc, người có lúc, không ai mãi mãi hèn. Huống chi ta không phải thiếu niên, cũng không phải là lão già. Ai biết được tương lai ta sẽ ra sao? Phụ hoàng, chỉ cần ngài không hạ lệnh chặt đầu nhi thần, một ngày nào đó nhi thần sẽ cho ngài một kết quả hài lòng.”
Tây Môn Phá Thiên hai mắt nhíu lại, nhìn qua nhìn lại thì rõ ràng đây vẫn là nhi tử của mình, linh hồn cũng không có gì khác thường, hắn thật không thể tin được, đây chính là Đại Hoàng tử phế vật mà mọi người trong cung luôn nhạo báng đó sao?
Tây Môn Hạo trên mặt không có chút sợ hãi nào, hai mắt nhìn thẳng Tây Môn Phá Thiên, hắn hiểu rõ, một Hoàng đế vừa có tu vi cao thâm, vừa biết cầm quân giết giặc, đương nhiên sẽ không thích nhìn thấy một mặt khiếp đảm của con trai mình.
"Ai đả thông kinh mạch cho ngươi? Vì sao ngươi lại tu luyện được? Nói đi, trẫm tha ngươi một mạng.”
Tây Môn Phá Thiên nói xong, toàn thân phóng ra một cỗ khí thế bao trùm lấy Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo biến sắc, lui lại một bước, nhưng vẫn là cắn răng chịu đựng, thi lễ nói: "Nhi thần không biết. Nhi thần lúc ấy sắp chết, trong lúc đang mơ mơ màng màng thì được một người thần bí cho ăn một viên đan dược, sau đó lại truyền vào một cỗ nguyên khí, còn truyền cho một bộ công pháp. Còn về việc đó là ai? Vì cái gì phải làm như vậy? Thì nhi thần thật sự là không biết. Có lẽ, là thần tiên chăng?"
Tây Môn Phá Thiên nhìn chằm chằm Tây Môn Hạo, muốn từ trong ánh mắt đối phương tìm ra được manh mối gì đó. Đáng tiếc, ngoại trừ một tia thâm thúy, còn lại tất cả cái gì hắn cũng nhìn không ra.
"Ha ha ha! Đây có lẽ là cơ duyên của ngươi a?"
Hắn cười to đứng dậy, đi về phía cổng.
"Cung tiễn phụ hoàng." Tây Môn Hạo khom mình hành lễ.
Tây Môn Phá Thiên bỗng nhiên ngừng lại, không quay đầu, thản nhiên nói: "Phương bắc mặc dù khí hậu lạnh lẽo, nhưng cũng có thể tôi luyện ý chí của một người. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ cho ngươi đi Đông Lẫm thành dưỡng bệnh. Nơi đó có một cái biệt viện năm xưa trẫm để lại." Nói xong, cất bước đi ra ngoài.
"Khởi giá! Hồi cung. . ."
Tây Môn Hạo trong lòng hơi động, hắn lục lại trí nhớ của mình, năm đó Tây Môn Phá Thiên thời điểm ở Đông Lẫm quen biết mẹ của chủ nhân cỗ thân thể này, sau đó liền có Đại Hoàng tử chào đời.
Bất quá, bản thân đối với người mẹ quá cố này thật là không có gì ấn tượng gì cả.
Đông Lẫm thành, có nghe qua, nhưng vẫn chưa từng đến. . . Ai! Ngươi cái Đại hoàng tử vô dụng này! Làm sao đầy trong đầu chỉ toàn là mấy cái chuyện của hoàng cung? Thậm chí ngay cả một chút quan hệ nhân mạch đều mẹ nó không hiểu rõ, trách không được ngươi làm Thái Tử lại chết thảm như thế!
Tây Môn Hạo đem cái Tây Môn Hạo đã chết kia mắng đến tối tăm mặt mày, thậm chí tức giận đối phương lãng phí một cách vô ích điều kiện tốt như thế.
Bỗng nhiên, hắn chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy lóe lên một đạo quang mang, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Hoàng đế bệ hạ, ngươi không phải hết sức lo lắng sao? Hắc hắc! Chỉ cần Hạo gia ta không chết, sau này Hoàng đế chỉ có thể thuộc về ta!"
Hắn lúc này đã đem chính mình làm Hoàng đế tương lai của Khánh quốc. Hết thảy cố gắng đều là vì cái ngôi bảo toạ kia! Hắn, không muốn lại trải nghiệm tư vị tử vong một lần nữa!
. . .
"Bệ hạ, người đang rất băn khoăn."
Võ Thánh, người đàn ông này chính là một trong những nô tài trung thành nhất của Hoàng đế.
Ân…cái tên rất khí thế, nhưng đáng tiếc là phần bên dưới, vật khí thế nhất đã bị phế. Hắn, chính là thái giám tùy thân được tín nhiệm nhất của Hoàng đế.
Tây Môn Phá Thiên ngồi tại trên ghế ngoài thư phòng, một tay lau mồ hôi trên trán.
"Ai… tới muộn, hết thảy đã trễ rồi. Đại lang đến tận bây giờ mới chịu thay đổi, sau này sẽ dẫn đến hoàng cung tranh đấu, thậm chí có thể lan đến các đại thần cùng văn võ bá quan, như thế Khánh quốc sẽ cực kì hỗn loạn."
“Bệ hạ lo lắng không phải cái này, mà là không biết có nên lưu lại Đại Hoàng tử hay không đi." Võ Thánh một bên vì Hoàng đế pha trà, một bên nói.
"Ai. . ."
Tây Môn Phá Thiên thở dài một tiếng, dựa vào trên ghế, chậm rãi nói: "Bây giờ nếu đem Đại lang ra so sánh với Nhị lang thì chắc chắn hắn ưu tú hơn. Trẫm nhìn thấy được trong mắt hắn là sự ẩn nhẫn cùng dã tâm. Đáng tiếc, toàn bộ hoàng cung, thậm chí toàn bộ Khánh quốc này, đều hi vọng hắn chết, để Nhị Lang kế vị. Ngươi cũng đã biết, trẫm từ trong ánh mắt của Đại lang nhìn thấy được mình năm đó."
"Bệ hạ không phải đã quyết định rồi sao? Để Đại Hoàng tử đi làm một cái Tiêu Dao vương."
"Trẫm chưa có phong vương cho hắn."
Võ Thánh lông mày nhíu lại, bệ hạ chưa có phong vương, nghĩa là ngài ấy đối với Đại hoàng tử vẫn còn một tia hi vọng.
"Võ Thánh, ngươi nói thử xem, là ai cứu Đại lang?" Tây Môn Phá Thiên chuyển chủ đề.
"Bẩm bệ hạ, nô tài không biết, không bằng đi hỏi Hải công công xem sao, hắn một mực trấn thủ tại hoàng cung." Võ Thánh cúi đầu nói.
"Hắn? Thôi được rồi, soạn chỉ đi, sáng mai ban bố thánh chỉ, trực tiếp chặn miệng các đại thần lại, tranh thủ cho Đại lang trốn đến phương bắc Đông Lẫm thành tránh một chút."