Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 84: Phẫn nộ!

Chương 84: Phẫn nộ!




Triệu Vân Long vẫn không thể hiểu được ý tứ của phụ thân mình. Hình như phụ thân đang có tâm sự không muốn nói cho mình.

“Phụ thân, ý của người đến cùng là gì? Sao lại nói cho ta những chuyện này?”

Triệu Uyên chỉ vuốt râu, vỗ vỗ bả vai con trai mình, rồi nói:

“Long nhi, ngươi còn rất trẻ, đường còn rất dài. Đi triệu tập nhân mã của ngươi đi, lên đường đi!”

“Thế nhưng phụ thân chẳng phải vừa mới nói, hài nhi không thích hợp làm hộ vệ sao?” Triệu Vân Long càng thêm nghi hoặc.

“Ha ha ha! Đứa nhỏ ngốc, ngươi tưởng rằng đại điện hạ kêu ngươi đi triệu tập nhân mã là để đi trông nhà cho hắn? Hắn đang muốn lập uy, muốn tại Đông Lẫm thành này phơi bày thực lực của mình, khiến cho mọi người đừng xem hắn là tên dễ bị ức hiếp. Đi thôi, rồi ngươi sẽ hiểu!”

Triệu Uyên nói xong liền trở về bàn, ngồi xuống uống trà.

Triệu Vân Long gãi đầu, mặc dù không hiểu gì nhưng phụ thân đã lên tiếng thì hắn đành làm theo. Chắp tay thi lễ một cái rồi đi ra ngoài.

“Long nhi!” Triệu Uyên bỗng nhiên gọi hắn lại.

“Phụ thân có gì phân phó?” Triệu Vân Long quay người, hỏi.

“Thú cưỡi của ngươi không phải đã bị đại điện hạ một quyền đánh chết rồi sao? Mang nó đi đi, về sau nó là của ngươi!” Triệu Uyên chỉ thú cưỡi của mình, muốn tặng nó cho Triệu Vân Long.

“A! Phụ thân, nó là vật cưỡi của ngài mà!” Triệu Vân Long hoảng sợ thốt lên.

Triệu Uyên chỉ cười cười:

“Không phải ngươi lúc nào cũng muốn vật cưỡi của ta sao? Đi đi, dẫn nó theo mà làm lên sự nghiệp.”

Triệu Vân Long đang muốn cự tuyệt, nhưng thấy ý phụ thân đã quyết nên đành chắp tay thi lễ rồi đi ra ngoài.

Đợi sau khi nhi tử của mình đi ra ngoài, Triệu Uyên chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trời, tự lẩm bẩm:

“Tây Môn Hạo, ta hôm nay đưa ngươi một chi thiết kỵ, hy vọng ngươi sẽ dẫn dắt binh sĩ Triệu gia đánh ra danh tiếng. Ta xưa nay không đánh cược, nhưng hôm nay phải đánh cược một lần, hy vọng có thể thắng a!”

. . .

“Ha ha! Lại một ngày thời tiết đẹp a!”

Tây Môn Hạo duỗi cái lưng mỏi mệt của mình, một ngày mới lại bắt đầu.

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi?”

“Mịa nó! Ngươi là ma à! Ngươi đến từ khi nào?”

Tây Môn Hạo nhìn Bích Liên đang quỳ gối bên giường, một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Tối hôm qua ngủ như chết, còn không có Đắc Kỷ bảo hộ, nếu như cung nữ này cho hắn một đao...

“Mẹ nó! Lão Lưu!”

“Bành!” Phòng cửa bị đẩy ra, Lưu Thắng xuất hiện trước cửa phòng.

Vẻ mặt Tây Môn Hạo có chút nhăn nhó, hết sức nhăn nhó.

“Lão Lưu, ai để cho nàng đi vào?”

Lưu Thắng có chút buồn bực, đại hoàng tử làm sao vậy? Bích Liên không phải thiếp thân cung nữ của hắn sao?

“Điện hạ, là ta tự tiện vào.” Bích Thanh sợ hãi nói.

Tây Môn Hạo không để ý tới nàng, mà nhìn chằm chằm vào Lưu Thắng, nghiêm trọng nói:

“Lão Lưu, nếu như nàng muốn giết ta, ta đã chết rồi, ngươi có biết không?”

“Phù phù!” Lưu Thắng sắc mặt đại biến, liền quỳ trên mặt đất.

“Điện hạ bớt giận! Là thuộc hạ chủ quan!”

“Hừ! Xem ra vẫn chưa có quy cũ nha! Đi nói chuyện này với tên bệnh quỷ, hắn liền tự biết làm thế nào.”

Tây Môn Hạo cảm thấy như thế không được, mình đã bắt đầu bộc lộ tài năng, càng về sau càng nguy hiểm, về sau phải hành sự cẩn thận hơn.

“Vâng! Thuộc hạ cáo lui.”

Lưu Thắng lau một giọt mồ hôi ở trán, liền lui ra ngoài.

Hắn nhớ lại thời điểm màn trời chiếu đất, còn ngồi ăn chung, thậm chí Tây Môn Hạo còn ôm Bích Liên ngủ.

Thế nhưng, từ khi Tây Môn Hạo thành lập Cẩm Y Vệ, thu phục Triệu Vân Long, không khó để nhìn ra, Tây Môn Hạo đã đem chính mình là hoàng tử mà đối đãi.

Bỗng nhiên hắn thanh tỉnh lại, hắn là thị vệ, hắn biết chức trách của mình là làm cái gì, cũng biết thượng vị giả lo sợ điều gì.

Cũng chính tại thời khắc này, hắn mới giác ngộ bản năng làm thị vệ của mình.

“Điện hạ, đừng trách Lưu đại ca, là nô tì tự ý vào phục vụ điện hạ.”

Bich Liên vốn định sẽ nói rõ hết sự tình trong tối hôm qua, vì biểu hiện sự trung thành, nàng đã sẵn sàng thị tẩm.

Nhất là sau khi cùng Cơ Vô Bệnh nói chuyện. Biết lí do mà mình còn sống đến giờ, là do Tây Môn Hạo xem mình như người nhà.

Nhưng sau khi vào phòng, phát hiện Tây Môn Hạo đang ngủ say nên một mực quỳ đến bây giờ.

Tây Môn Hạo nhìn sắc mặt đang hoảng hốt của Bích Liên, kỳ thật hắn không hề ghét tiểu cung nữ này, mà bắt đầu có chút tín nhiệm đối phương.

Nhưng mà ngay hôm qua, Lưu Toàn nói với hắn nàng đã biến mất trong một thời gian ngắn, khiến cho hắn càng thêm nghi ngờ nhưng chưa làm rõ việc này.

“Ngươi biết kết quả của việc lừa gạt ta như thế nào không?”

“Điện hạ! Là lỗi của nô tỳ! Nhưng phụ mẫu của nô tỳ bị hoàng hậu nương nương phái người canh giữ, nô tỳ không dám làm trái mệnh lệnh a! Kỳ thật, kỳ thật nô tỳ không muốn hại người mà, thật đó điện hạ!”

Bích Liên dập đầu như giã tỏi, trán đều đã chảy máu.

Tây Môn Hạo nhìn Bích Liên đang khóc như mưa, cuối cùng cũng mềm lòng một chút nhưng vẫn nghiêm giọng nói:

“Hôm qua, ngươi truyền tin gì về?”

“Không có, không có gì! Nô tỳ chỉ báo rằng điện hạ đã đến Đông Lẫm thành, còn lại cái gì cũng không nói! Bởi vì nô tỳ bị điện hạ mang đi, không có mệnh lệnh của hoàng hậu, lo lắng cho phụ mẫu mới phát ra tin này.” Bích Liên vội vàng giải thích nói.

Tây Môn Hạo nhìn thấu con mắt đối phương, thậm chí cả trong lòng. Hắn thấy được đối phương không có nói dối.

“Dùng phương pháp gì truyền lại?”

“Là...là cái này.”

Bích Liên bỗng đứng dậy, vén chiếc váy dài của mình lên, cởi quần xuống mà không chút e thẹn.

“Thật sạch sẽ, thật trắng a!”

Bích Liên không rõ ý tứ của đối phương, mà chỉ đỏ mặt. Sau đó giơ chân lên phía trước rồi cong lên.

Hóa ra ở trên đùi đối phương cột một ống trúc cỡ ngón tay.

Tây Môn Hạo cưỡng ép xúc động đem đối phương ra mà giải quyết một phen. Tây Môn Hạo đưa tay ra nắm cái ống trúc đang treo bên đùi, không quên sờ soạng trên cái đùi mềm mại kia một lát.

Thân thể mềm mại của Bích Liên run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đỏ ửng, vội vàng kéo quần lên và giải thích:

“Đây là lúc còn trong cung, hoàng hậu nương nương cho nô tỳ, nô tỳ đã dùng một cái, còn lại hai cái.”

Tây Môn Hạo mở ống trúc ra, nhìn vào bên trong. Xác thực có hai con côn trùng kích thước không khác mấy so với bọ rùa thất tinh.

“Cái này dùng thế nào? Đây là côn trùng gì?”

“Bẩm điện hạ, chỉ cần nói điều muốn nói với côn trùng rồi bóp nát là được, còn đây là con gì thì nô tỳ không biết.” Bích Liên vội vàng giải thích.

Tây Môn Hạo nhìn con côn trùng kia, rồi đổ ra nhìn cho kỹ, thấy nó không nhúc nhích.

“Hệ thống muội tử, đây là cái gì?”

“Hồi ký chủ, đây là một loại Cổ trùng, đây là Tử trùng, chỉ cần nói với nó rồi bóp nát, tin tức sẽ truyền về Mẫu trùng rồi thông tri cho chủ nhân của nó.” Hệ thống giải thích.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch