Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống Đế Hoàng

Chương 99: Trị Liệu Chủ Nhân Không Vui!

Chương 99: Trị Liệu Chủ Nhân Không Vui!




“Điện hạ, Minh Kỳ có ba mươi ngươi, Ám Kỳ có mười bốn người, đang tiến vào giai đoạn giáo dục tư tưởng.”

Cơ Vô Bệnh đứng trước mặt Tây Môn Hạo, khuôn mặt có chút xúc động.

Bốn mươi bốn tên Cẩm y vệ này, xem như là chi thế lực thứ nhất của bọn hắn.

“Ừm! Giáo dục tư tưởng vẫn phải tiến hành, chỉ cần bọn hắn nhớ kỹ, ta là chủ nhân của bọn hắn, mệnh lệnh của ta chính là thiên lệnh. Dĩ nhiên, chấn nhiếp cần phải có. Đúng, tên tiểu tử Hô Duyên Đạt kia làm việc thế nào rồi?”

Tây Môn Hạo nhàn nhã uống trà trong phòng khách, cực kì thích ý.

“Hắc hắc! Tên tiểu tử kia khi thấy ba tên nô lệ do Thiết nương tử đưa tới thì làm việc tích cực mười phần, đã điều năm trăm người từ binh doanh tới, ngày đêm làm việc, đoán chừng không đến mười ngày sẽ làm xong công việc.”

“Hô Duyên Chước có phản ứng gì?”

“Hắn? Hắn có thể nói gì! Mấy ngày nay đã không thấy hắn lộ diện.” Cơ Vô Bệnh nói.

“Vậy là được rồi, dù sao ta cũng mới đắc tội Hoa phi.” Tây Môn Hạo hời hợt nói.

“Mấy chuyện này cũng không quá quan trọng. Mà điện hạ muốn xử lý nữ tử tên Ảnh kia như thế nào?”

Cơ Vô Bệnh nhíu mày.

Tây Môn Hạo nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên đứng dậy nói:

“Nói cho Ảnh, đêm nay Hạo gia cô đơn.”

Nói xong liền đi khỏi phòng khách.

Cơ Vô Bệnh kinh ngạc, lập tức nhỏ giọng khinh bỉ:

“Vô sỉ! Nếu ngươi làm hoàng đế thì không biết hậu cung lớn bao nhiêu? Mới mấy ngày, đã hai cái!”

. . .

“Điện hạ, nhiệt độ nước thế nào?”

Bích Liên ngồi dưới chân Tây Môn Hạo, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho đối phương.

Tây Môn Hạo thì đang thoải mái tận hưởng, mắt nhắm lại, bỗng nhiên nói một câu cực kì khó hiểu:

“Bích Liên, ta càng ngày càng thích mùi vị của quyền lực. Tiền tài, nữ nhân, còn có tính mạng. Ta chỉ nói một câu sẽ quyết định vận mệnh của bọn hắn. Đây là mùi vị của quyền lực nha!”

Bích Liên vẻ mặt mê mang nhưng không có hỏi, chỉ lặng lẽ bóp chân cho đối phương.

“Đông đông đông!”

“Chủ nhân!”

Tiếng của Đắc Kỷ từ bên ngoài vang lên.

Đột nhiên Tây Môn Hạo mở to mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà.

“Bích Liên, đi xuống đi!”

“Vâng!”

Bích Liên khẽ kêu một tiếng, lau chân cho Tây Môn Hạo sau đó đem bồn rửa chân ra ngoài.

Nhưng mà, tại lúc gần đi khẽ liếc sang Ảnh, ánh mắt có chút hâm mộ.

Đắc Kỷ mang Ảnh vào phòng, rồi lui ra ngoài, thủ ở ngoài cửa.

Ảnh cúi đầu, trên mái tóc đen đọng vài giọt nước.

Trên người còn có nhàn nhạt hương thơm, hiển nhiên vừa mới tắm gội xong, trên người còn thay một bộ quần áo đơn giản màu trắng.

Tây Môn Hạo ngồi xếp bằng trên giường, nhìn nữ tử đáng yêu đứng trước mặt.

Cái đỉnh nhọn nhô ra kia, nhìn hết sức chói mắt.

“Thân thể khỏe chưa?” Tây Môn Hạo hỏi.

“Tốt rồi! Cảm ơn thuốc của ngươi, vết sẹo cũng không còn.”

Giọng Ảnh có chút run rẩy nói ra.

“Vậy thì tốt, tới!”

Tây Môn Hạo vẫy vẫy tay.

Ảnh giật mình một cái, chậm rãi đi tới, nhưng vẫn cúi thấp đầu.

Sợi tóc rối trên hai vai, một bộ áo trắng, bước chân nhẹ nhàng, như một u linh bước tới.

Tây Môn Hạo không đợi đối phương tới gần liền kéo nàng vào trong ngực.

Sau đó nâng cằm đối phương, nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp này.

Tim Ảnh đập rất nhanh, rất muốn chống cự, nhưng đứng trước tên nam nhân từng cứu mạng mình chợt cảm thấy cơ thể không còn chút sức lực nào.

“Trung thành với ta, ta cho ngươi địa vị, tôn nghiêm, còn có quyền tự quyết định số phận của ngươi.”

Tây Môn Hạo nâng cằm nhỏ của nàng lên, ngữ khí cực kỳ quyết đoán, không cho phép cự tuyệt.

Nhịp tim của Ảnh càng nhanh hơn, tôn nghiêm, địa vị, khả năng khống chế vận mệnh.

Những thứ này trước kia nàng chưa từng nghĩ đến, cũng không có khả năng đạt đượci.

Mà bây giờ chỉ cần mình gật đầu, liền sẽ có được những thứ này.

Nàng sẽ không cho rằng đối phương sẽ lừa gạt mình, vì hắn chính là Đại hoàng tử Khánh quốc.

Thế nhưng là...

“Ta không thể! Ta rất xấu!”

Ảnh thoát ra khỏi vòng tay của Tây Môn Hạo, thân thể có chút run, vẻ mặt ảm đạm.

Tây Môn Hạo sững sờ, rồi chợt hiểu ra nói:

“Ngươi nói cái bớt của mình à! Không, nó không xấu, nó mà một tác phẩm nghệ thuật mà thôi!”

Hắn cũng không tiếp tục công kích đối phương, mà khoanh chân ngồi trên giường, che đi sự xấu hổ của mình.

Mặc dù trước mặt Cơ Vô Bệnh khoác lác rằng sẽ lấy Thánh Long chi khí của mình chinh phục nữ tử này.

Nhưng xem tình hình hiện tại, có vẻ không được như ý.

Đối phương là Tổng Kỳ Ám kỳ, có khả năng ẩn thân, sẽ rất hữu ích cho hắn trong nhiều việc.

Sau này mình muốn làm một vài sự tình mà không muốn người biết thì nhất định phải dùng tốt loại người này.

Ảnh giật mình một cái, thân thể như có một luồng điện chạy qua. Lập tức kinh ngạc hỏi:

“Sao ngươi biết chuyện này?”

Tây Môn Hạo nhếch miệng lên.

“Quên nói cho nàng biết, đạn bắn trên người nàng là do ta tự tay lấy ra a.”

Khuôn mặt Ảnh trong nháy mắt đỏ lên, quỳ một chân trên mặt đất nói:

“Hoàng tử điện hạ, ngài đã cứu ta, còn giúp ta báo thù giết cha. n này không thể không báo đáp, tiểu nữ đã quyết định sẽ giúp ngài huấn luyện Ám kỳ. Thế nhưng...”

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn đối phương:

“Điện hạ là hoàng tử Khánh quốc, tiểu nữ chỉ là hạ dân bình thường, lại còn xấu xí! Cho nên xin ngài đừng làm bẩn thân thể cao quý của mình!”

“Trời ạ!”

Tây Môn Hạo thầm mắng một câu, lần này tốt rồi, triệt để không còn hy vọng.

Xem ra muốn vuốt tiểu trúc măng của đối phương phải chờ thời cơ sau này.

“Haiz! Đứng lên đi, ngươi chịu huấn luyện Ám kỳ là ta đã thỏa mãn.”

“Tạ điện hạ!”

Ảnh đứng dậy sau đó tiếp tục nói ra:

“Điện hạ! Ảnh dù chỉ là một thảo dân nhưng biết đạo lý có ơn tất báo! Người tốt với ta, ta khắc ghi trong tâm. Ta muốn giết người nhưng người lại cứu ta, ngài là người tốt!”

Lời nói của Ảnh làm cho Tây Môn Hạo đỏ cả mặt, hắn định hôm nay sẽ cùng đối phương ba ba ba.

Thế nhưng hiện tại không thể làm như vậy, đối phương đã bảo mình là người tốt rồi.

“Haizz! Đi xuống đi, ta mệt mỏi.”

Tây Môn Hạo sợ là mình sẽ nhịn không được mà “đẩy” đối phương.

Ảnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của nam nhân trước mặt, nàng không phải là người ngu, dĩ nhiên hiểu được ý nghĩ của đối phương.

Thế nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị kỹ. Mặc dù tướng mạo lẫn địa vị của đối phương làm nhiều nữ tử điên cuồng.

Thế nhưng...! Nàng tự mình hiểu lấy, hai người cách nhau quá xa!

“Thuộc hạ cáo lui, điện hạ hãy đi nghỉ sớm.”

Nói xong liền đi ra ngoài cửa.

Bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nói ra:

“Điện hạ, thân thể của thuộc hạ đã bị người xem qua, liền là người của ngài. Nếu một ngày điện hạ cần thuộc hạ thị tẩm, thuộc hạ sẽ hầu hạ ngài. Thế nhưng thuộc hạ không cần danh phận,bởi vì thuộc hạ...Thân phận đê tiện...”

“Bành!”

Cửa phòng đóng lại..

“Mẹ nó!”

Tây Môn Hạo ảo não mắng một câu.

Nhất là bây giờ Thánh Long chi khí của mình đã thức tỉnh, quả thực làm cho hắn khó chịu .

“Đáng giận! Hạo gia đều không chê ngươi, ngươi lại tự chê mình! Cái gì thân phận, đều vô nghĩa a!”

Hiện tại hắn hận chết cái xã hội phong kiến này, cái gì mà môn đăng hộ đối, quả thực rất quá đáng!

Hắn không khỏi nghĩ đến Lạc Ly, cái dung mạo kia, làm nam nhân điên cuồng, rồi hắn nghĩ đến Địch Doanh Doanh.

Mà xác thực hai người rất môn đăng hộ đối.

Đương nhiên, còn có tiểu nha đầu Bích Liên, tâm tư của nàng, hắn làm sao không hiểu?

Thế nhưng trong lòng của hắn có một vướng mắc, không cách nào tiêu tan.

Cung nữ đều là công cụ để cho hoàng tử đùa giỡn. Nhưng hắn không thể nào dây dưa quá nhiều với một người tùy lúc đều có khả năng sẽ giết mình.

Dù sao linh hồn của hắn đến từ một thế giới khác, hắn không thể giết chết nữ nhân đã cùng mình quan hệ.

Bỗng nhiên Đắc Kỷ đẩy cửa phòng bước vào.

Đắc Kỷ mở to mắt nhìn Tây Môn Hạo, nhìn Thánh Long chi khí đang vươn cao, sắc mặt đỏ ửng hiếm thấy.

“Chủ nhân, mặc dù Đắc Kỷ không thể cho ngài nơi đó, nhưng là người hầu của ngài, ta muốn giúp người giải sầu a!”

Nói xong, không chút do dự, tay nhỏ tiến vào, cầm lấy Thánh Long chi khí của Tây Môn Hạo.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch