Một đường đi tới, đệ tử ngoại môn nhiệt tình như lửa, đôi mắt nào cũng tràn ngập sùng kính, làm cho Lâm Phàm rất hưởng thụ.
- Chào sư thúc, đây là quả Ngọc Mai là sư điệt vừa mới hái.
Một gã đệ tử ngoại môn nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức tiến lên, đưa một loại trái cây đã được rửa sạch tới.
Lâm Phàm cười nhận lấy:
- Đa tạ sư điệt.
Sau đó Lâm Phàm tiếp tục đi thẳng về phía trước. Tên đệ tử biếu trái cây cho Lâm Phàm thì ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, lát sau mới kích động vô cùng mà nhảy cẫng lên.
Lâm sư thúc cười với mình, còn cảm tạ nữa…
Trước kia những đệ tử ngoại môn này cứ gặp mình là tránh né như mèo thấy chuột, giờ lại vui mừng tiến tới chào hỏi, Lâm Phàm mở cờ trong bụng, mỗi lúc một sảng khoái hơn.
Loại cảm giác này thật sự quá tốt.
Mặc dù hiện giờ vai vế cao, không thể ra tay với đệ tử để kiếm chút exp, nhưng Lâm Phàm cho rằng tất cả đều đáng giá.
Mà lúc này, Trương Nhị Cẩu cũng đang cực kỳ nổi bật ở chỗ tạp dịch.
- Cẩu ca…
- Cẩu ca thật đúng là thiên kiêu của tạp dịch chúng ta, bái nhập làm môn hạ của Lâm sư thúc, từ nay về sau nhất định lên như diều gặp gió. Tới lúc đó Cẩu ca đừng quên bọn đệ nhé.
- Cẩu ca của chúng ta là loại người này sao? Không thấy Cẩu ca về thăm chúng ta đấy à!
Giờ phút này một đám đệ tử tạp dịch vây quanh lấy Trương Nhị Cẩu, giống như sao vây quanh trăng sáng. Loại cảm giác này làm Trương Nhị Cẩu thoải mái muốn rên lên.
- Chư vị sư đệ, sư huynh tự nhiên là sẽ không quên các ngươi, lần này về đây chính là để thăm các sư đệ.
Trương Nhị Cẩu mỉm cười đáp lại.
- Cẩu ca thật là người có tình có nghĩa. Ngay từ lúc còn ở tạp dịch, Cẩu ca đã luôn chiếu cố chúng ta rồi.
Hai từ “Cẩu ca” cứ một tiếng nối tiếp một tiếng khiến như Nhị Cẩu sung sướng không thôi, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.
. . . .
Mà tách biệt cách đó không xa, Lỗ Viêm nhìn thấy Trương Nhị Cẩu được đám người tung hô thì ghen ghét không thôi.
(*Lỗ Viêm: là Lỗ Diễm ở chương 91, người có được Phật châu nhưng không được Lâm Phàm chọn đi nhổ cỏ. Text sai hoặc tác giả thay đổi tên)
Lỗ Viêm cho rằng người được tung hô nên là mình mới phải.
Sau đó Lỗ Viêm không tự giác sờ sờ chuỗi Phật châu trên cổ, mắt sáng rực lên.
Đại Tự Tại Minh Vương châu.
Mấy đệ tử tạp dịch lúc trước được Lâm Phàm chọn nhưng bỏ trốn, giờ phút này thấy Trương Nhị Cẩu phong quang như thế thì hối hận không thôi, đấm ngực trách mình cớ sao lúc ấy lâm trận lùi bước, nếu không giờ mình đã giống như Trương Nhị Cẩu, được người người hô hào tôn kính.
Thế nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.
. . . .
Lúc này, Lâm Phàm nhìn tới tấm bia đá dựng trước con đường lên một ngọn núi xa lạ.
"Già Lam phong"
Đây là ngọn núi duy nhất chỉ thu nữ đệ tử trong Thánh Tông.
Đệ tử Già Lam Phong bình thường sẽ không xuống núi, một mực ở trên núi tu luyện. Lâm Phàm nhớ rõ bạn lữ của Diệp Thiếu Thiên cũng là đệ tử Già Lam phong, chẳng qua từ khi quen biết Diệp Thiếu Thiên thì đã rời khỏi đây, trở thành một đệ tử ngoại môn.
Hiện giờ nếu đã đến đây, vậy thì bản sư thúc cũng nên lên thăm các sư điệt này một chút.
Đi lên núi, Lâm Phàm gặp được mấy nữ đệ tử.
Những nữ đệ tử này nhìn thấy Lâm Phàm xuất hiện nơi đây thì đều nhìn theo mãi, thắc mắc không biết nam đệ tử này là ai, tới đây có chuyện gì?
Lâm Phàm đi một lúc, thế nhưng không thấy ai tiến lên chào hỏi, chỉ đứng xa chỉ trỏ thì thở dài một tiếng, trong lòng có chút mất mát, xem ra danh tiếng của mình còn chưa đủ.
Lâm Phàm tiếp tục bình thản tiến lên, thế nhưng trong lòng đang nghĩ cách, nhất định lát nữa phải để danh hiệu của ca truyền bá tới cả chỗ này.
Cảnh sắc trên Già Lam phong tuyệt đẹp. Lâm Phàm vừa bước lên lưng chừng núi, đã ngửi thấy một mùi hương thơm đặc trưng của nữ nhân ập đến, máu toàn thân không khỏi chảy rần rần.
Cảnh đẹp, người đẹp, muôn màu muôn vẻ, lung linh không cách nào tả xiết.
Càng lên cao, nữ đệ tử càng nhiều. Một nơi toàn nữ nhân, đột nhiên xuất hiện một gã nam nhân, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt.
Đối mặt những đôi mắt chăm chú nhìn tới, Lâm Phàm vẫn trấn định tự nhiên, miệng khẽ nở nụ cười, tiếp tục tiến về phía trước.
Đệ tử Già Lam phong xì xào bàn tán.
- Người kia là ai? Sao lại tới nơi này nhỉ?
- Không biết, nhưng nhìn trẻ thế kia chắc là đệ tử.
- Hay người này cũng giống mấy gã đệ tử nội môn bị đại sư tỷ đuổi đi lần trước?
- Hừ, nam nhân không có kẻ nào tốt.
- Đừng vơ đũa cả nắm thế chứ.
- Câu đó là thái thượng trưởng lão nói.
. . . .
Lâm Phàm thấy đông người như vậy xuất hiện mà không một ai nhận ra mình thì cũng hơi hơi thất vọng.
Thế nhưng hắn cũng không nhụt chí, vung tay áo bước tiếp. Hắn không tin không ai nhận ra mình.
- Đứng lại…
Đúng lúc này, một nữ đệ tử của Già Lam phong tiến đến, ngăn Lâm Phàm lại:
- Nơi này là Già Lam phong, cấm nam tử đi vào. Niệm tình cùng một tông sẽ không xử phạt, ngươi lập tức xuống núi đi.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Sư điệt, sư thúc tới đây là vì muốn tìm một gốc thảo dược.
Chu Dao Dao là đệ tử có trách nhiệm thủ hộ Già Lam phong, hiện giờ thấy người này mặt mày gian gian, ánh mắt đảo qua đảo lại thì nhận định tuyệt đối không phải người tốt, bởi vậy muốn đuổi đi để tránh gây hại cho các sư muội trên núi.
Nhưng vừa nghe lời của đối phương, sắc mặt Chu Dao Dao lập tức lạnh lên, cả giận hừ một tiếng. Người này lại dám chiếm tiện nghi của mình.