Dọc theo đường đi, Lâm Phàm chỉ mỉm cười đáp lại những ánh mắt u oán của đệ tử ngoại đường Đan Đỉnh phong.
Làm người thật khó, những đứa nhỏ này đều đang bị cừu hận che mắt a.
Nhưng quên đi, cừu hận là động lực lớn nhất thế gian. Có lẽ tụi nhỏ oán hận mình sẽ càng chăm chỉ tu luyện, cố gắng để mong sau này hung hăng dẫm mình dưới chân, trả lại cơn giận năm đó.
Nếu có thể dùng thân thể của mình để giúp những sơn dương lạc đường này tiếp tục phấn đấu, Lâm Phàm cũng vui lòng.
Nghĩ thế, Lâm Phàm càng không thèm để ý những ánh mắt kia, thậm chí quyết định phải làm sao cho tụi nhỏ càng thù hận mình càng tốt, để tụi nó có thể bộc phát ra khí lực từ khi còn bú sữa mẹ, tiến thật xa trên con đường võ đạo.
- Nhìn cái gì, không thấy bản sư thúc đến sao? Còn không nhanh chóng nghênh đón.
Lâm Phàm hung hăng quát một tiếng, giống như sấm sét đánh bên tai đệ tử ngoại đường Đan Đỉnh phong, khiến cả đám run rẩy, hai mắt đầy sợ hãi.
Không tồi, không tồi, chính là hiệu quả này.
Thế nhưng kết quả lại không giống hắn mong muốn, bởi vì khi hắn chuẩn bị đi tới dược viên, đám đệ tử này chẳng những mất sạch biểu hiện thù hận, còn rụt rè chạy tới, vừa sợ sệt vừa cung kính chào đón hắn.
- Bái kiến sư thúc.
- Đệ tử bái kiến sư thúc.
. . . .
Lâm Phàm trợn tròn mắt. Mình kiêu ngạo như vậy còn được ân cần thăm hỏi, đám đệ tử ngoại đường này cũng quá không có tự tôn rồi.
Ài, xong rồi, xong rồi.
Lâm Phàm thở dài, một đời này của Đan Đỉnh phong xem như xong, đệ tử lại nhu nhược tới mức này cơ chứ.
Sự thật là đệ tử ngoại đường Đan Đỉnh phong đã quá sợ đại ma vương này, thậm chí cả ý nghĩ phản kháng cũng không có.
Thuật luyện đan cao siêu, đặc biệt được lòng người, ra tay tàn nhẫn, mấu chốt là cả thái thượng trưởng lão Đan Đỉnh phong cũng đứng về phe đối phương.
Như vậy bọn hắn còn biết làm sao? Lấy trứng chọi đá chỉ có một kết quả là bị hung hăng nghiền áp.
Còn không bằng lấy lòng tạo quan hệ, không chừng sẽ được chỗ tốt thật lớn.
- Lâm sư thúc, ngài có chuyện gì cần bọn đệ tử làm giúp không ạ?
- Bọn đệ tử rất quen thuộc Đan Đỉnh phong, Lâm sư thúc có bất cứ chuyện gì cứ phân phó, bọn đệ tử lên núi đao xuống chảo dầu cũng không ngại.
Thảm sự ngày đó, bọn hắn còn nhớ như in. Sau khi trở lại Đan Đỉnh phong, cả đám không chỉ bị trưởng lão phạt, còn bị chửi một trận không ngóc đầu lên nổi.
Ngay cả Cổ trưởng lão cũng bị giáng chức, đã trở thành một đệ tử ngoại đường.
Tất cả biến hóa này đều do một tay Lâm sư thúc trước mắt tạo ra. Giờ ý tưởng duy nhất của bọn hắn là tạo được quan hệ tốt với đại ma vương này.
Lâm Phàm nhìn tình huống không giống dự tính của mình, cũng không biết phải làm sao.
Thôi, dù sao đều là sư điệt của mình, biết sai mà sửa là tốt rồi. Bản tông chủ không phải người thù vặt, bỏ qua việc các ngươi làm bậy trên Vô Danh phong.
Giờ khắc này sắc mặt Lâm Phàm dần dần dịu đi rất nhiều:
- Ừm, không tồi, không tồi.
. . . .
"Rầm."
Đúng lúc này, một tiếng sập cửa thật mạnh vang lên. Từ gian phòng gần đó, một người hùng hùng hổ hổ đi ra.
Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời cười lên, thì ra là Lý Thuận sư điệt.
Giờ phút này Lý Thuận hai mắt đỏ bừng, nộ khí bốc tận trời. Hắn thấy các sư đệ đều đang tung hô quanh Lâm Phàm thì lại càng tức đến run rẩy cả người.
Lý Thuận có vô số lời muốn nói, nhưng không biết mở miệng thế nào. Hắn không dám càn rỡ, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn căm tức nhìn Lâm Phàm.
Hắn muốn để cho đối phương hiểu được, trong lòng mình có bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu bất cam.
- Lý sư huynh, Lâm sư thúc đến.
- Lâm sư thúc, Lý sư huynh nhất định là vì nhìn thấy ngài tới mà hưng phấn kích động tới đỏ cả mắt.
Lý Thuận nghe được các sư đệ nói thì tí nữa ngã ngửa, thậm chí muốn chửi ầm lên: đám không có chí khí, ai kích động đến con mắt cũng đỏ!
- Lý Thuận, nhìn thấy Lâm sư thúc sao còn không tới ân cần thăm hỏi.
Cổ trưởng lão bị giáng chức giờ cũng đứng len lỏi trong đám người, lạnh lùng nói
Hắn coi như thức thời, giờ chỉ biết ngoan ngoãn, hy vọng lập công chuộc tội, sau này còn có thể trở lại thành trưởng lão ngoại môn.
Lâm Phàm cười cười. Hắn không ngờ Lý Thuận tới bây giờ rồi vẫn còn có thể tỏ thái độ khó chịu với mình.
Phần tinh thần này đáng quý a.
Lâm Phàm tiến từng bước, Lý Thuận lại lùi theo từng ấy bước, lộ vẻ hơi sợ.
- Thì ra là Lý sư điệt. Chuyện cũ đã qua rồi, sư điệt không nên để ở trong lòng.
Lâm Phàm tiến lên, mặt hòa nhã vỗ vai Lý Thuận.
Lý Thuận nhíu mày, không biết đối phương muốn thế nào.
Còn đám đệ tử ngoại đường, ánh mắt nhìn Lâm Phàm thúc lại hiện vẻ áy náy. Không ngờ Lâm sư thúc đại nghĩa như vậy, không tính toán hiềm khích trước kia.
Lý Thuận làm ra những việc quá phận như thế, nhưng Lâm sư thúc lại không chút oán hận. Phần bao dung này làm cho người ta kính nể a.
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Thuận cảnh giác nhìn Lâm Phàm.
- Ài, sư điệt không cần khẩn trương. Sư thúc có nghiên cứu qua về tướng số, hôm nay vừa nhìn thì phát hiện sư điện có tướng mạo của bảo châu bị long đong, tài ngang thiên địa nhưng lại bị lấp vùi.
Lâm Phàm nghiêm trang nói ra những câu thần thần bí bí.
Lý Thuận sửng sốt, nhưng sau đó lại càng thêm cảnh giác.
- Sư điệt, cùng sư thúc tới đây, sư thúc giúp ngươi khai quang. Hy vọng sư thúc không có đoán sai.
Lâm Phàm cười, vỗ bả vai Lý Thuận, sau đó hai người chậm rãi đi vào trong phòng.