Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 193: Phượng hoàng trong lốt gà chiến

Chương 193: Phượng hoàng trong lốt gà chiến


oOo

Trên lớp vỏ trứng trắng tinh kia, đã có thêm chi chít vết nứt. Trong một sát na, một luồng sáng đỏ lóe lên.

Lâm Phàm mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt, trong lòng rất kích động, hung thú thượng cổ trong truyền thuyết rốt cuộc muốn xuất thế.

Một tiếng kêu to truyền ra từ bên trong vỏ trứng, âm thanh trong trẻo mà cao vút.

Ở một khắc này, Lâm Phàm thấy được một luồng sáng đỏ nhảy vọt ra khỏi vỏ trứng, sau đó đứng ngay cạnh vỏ trứng mà đập đập cánh.

Là một con gà! Một con gà lông chưa mọc đủ, có hai chân, mỗi chân ba ngón! Giờ nó đang ngẩng cao đầu, thế nhưng nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là một con phượng hoàng non.

Bỗng nó cúi xuống, chúi mỏ mổ cái "nhà cũ" của mình, tốc độ nhanh như máy đóng cọc, thoáng cái đã dọn sạch đống vỏ. Sau đó, nó lại ưỡn ngực nhảy lên bệ đá, đối diện với Lâm Phàm.

Lúc này, Lâm Phàm vẫn giữ nguyên bộ dáng mở to mắt, chỉ thêm há hốc mồm, mặt nghệt ra.

Tiểu gia thủ hộ suốt một tháng, chính là cái thứ nào sao?

Phượng hoàng đã chiến đấu với đại năng thần bí trong vòng xoáy và con gà ghẻ này có chỗ nào liên quan đến nhau?

Mà con gà con kia thì lúc lắc cái đầu, đôi mắt to tròn như có thêm vô số dấu chấm hỏi, bởi vì sinh vật trước mắt này chẳng có điểm nào giống nó cả.

- Mày...

Lâm Phàm vươn ngón tay, muốn hỏi xem con gà ghẻ này rốt cuộc là giống gì.

Nhưng đúng lúc này, con gà con kia đột nhiên nhắm chặt mắt, ngã lăn xuống đất, đầu ngoẹo một bên, hai chân giơ thẳng lên trời, cái lưỡi đỏ nhỏ xíu duỗi ra, không hề nhúc nhích, giống như đã chết.

Lâm Phàm biến sắc, lập tức tiến lên, lắc lắc thân hình con gà con:

- Động đậy đi cu!

Giờ phút này, Lâm Phàm cảm nhận được, lực lượng sinh mệnh của con phượng hoàng xác gà vừa sinh này đang không ngừng trôi đi. Chuyện này thật quái lạ, bởi vì phượng hoàng là sinh vật có sinh mệnh "trâu" nhất, cả rùa già sống được vạn năm cũng không sánh nổi, vậy tại sao vừa ra đời đã muốn ngoẻo rồi?

- Ê ê, gà con, mày có lầm không, tiểu gia bảo hộ mày một tháng, giờ mày vừa ra đời đã muốn quy thiên sao? Mày đừng không có lương tâm thế chứ.

Lâm Phàm có chút luống cuống, đây rốt cuộc là tình huống gì, chẳng lẽ có vấn đề gì trong quá trình thai nghén, con trống có khi là gà, cho nên gien không thuần chủng, sinh ra quái thai sao?

Khoan, lực sinh mệnh?

Lâm Phàm đột nhiên nghĩ đến Đá Niết Bàn, không phải thứ đó ẩn chứa lực sinh mệnh vô tận sao?

Hắn cũng không nghĩ thêm, vội lấy hết số Đá Niết Bàn mình nhặt được ra, để quanh con gà con. Đá Niết Bàn lóe lên hào quang đỏ, sau đó hóa thành một dòng suối sinh mệnh, chảy vào thân hình của con gà con.

- Có tác dụng...

Lâm Phàm cảm nhận được sinh mệnh của con gà con không giảm nữa, mà đang tăng dần. Tới khi viên đá cuối cùng tan biến, Lâm Phàm mới thở phào một hơi, cứu được rồi.

Bất kể thế nào nói, cho dù con gà ghẻ này là quái thai lai tạp, thì cũng là đời sau của hung thú thượng cổ a. Đào tạo tốt, nhất định cũng sẽ thành một trợ thủ đắc lực.

Lâm Phàm vươn tay định sờ thử đầu con gà con, thế nhưng tay chưa đến nơi, con gà vừa rồi còn như chết lại đột nhiên bật dậy, mổ thật mạnh lên tay Lâm Phàm.

Cái #$*(!@#$%...

Lâm Phàm nhìn cái vết lõm sâu trên lòng bàn tay mình mà không dám tin. Thân thể của hắn đã đạt tới cường độ của Tiểu Thiên Vị cao giai, vậy mà lại bị một mổ của con gà ghẻ này làm lõm sâu một lỗ.

Trong tích tắc Lâm Phàm ngây người, con gà đã mở ra hai cái cánh lơ thơ vài cọng lông, đập đập rất uy vũ, sau đó chạy như điên về đằng xa, phảng phất là dùng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra để mà chuồn.

Lâm Phàm phục hồi tinh thần lại, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Đứng lại cho tao...

Sau đó, thân hình hắn hóa thành một luồng sáng, bay về hướng con gà vừa chạy.

Con gà con thấy "quái vật" kia đuổi theo thì hoảng hốt, lại càng chạy nhanh hơn.

- Tiểu Thiên Vị sơ giai.

Lâm Phàm thấy thế thì kinh ngạc vạn phần, không ngờ con gà ghẻ này vừa ra đời đã có tu vi Tiểu Thiên Vị sơ giai, thật sự là quá kinh khủng.

Hung thú thượng cổ không hổ là hung thú thượng cổ, không phải hung thú bình thường có khả năng so sánh.

Ngẫm lại, nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ, sợ là đã bị một mổ ban nãy của con gà này phế đi một bàn tay.

Lâm Phàm càng nghĩ càng túc giận, mất công mất sức canh cho nó một tháng, còn dùng Đá Niết Bàn cứu cái mạng nhỏ của nó, vậy mà nó dám trở mặt, thật là đáng giận vô cùng.

Không nghe lời phải không?

Tốt lắm, vậy để tiểu gia dạy mày cách nghe lời.

Con gà con một đường chạy như điên, bỗng quay đầu, xem "quái vật" còn đuổi theo không. Đúng lúc này, nó nhìn thấy một cái roi dài đang bay về phía mình.

Chiếc roi như linh xà, quấn lấy chân của con gà con, sau đó Lâm Phàm dùng sức kéo, gà con té nhào, bị lôi tới trước mặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn con gà con đang hoảng sợ, khéo miệng khẽ nở một nụ cười.

Sau đó, hắn lại lấy từ túi chứa đồ ra một cái giá nướng và một ít gia vị.

Con gà con bị trói trên một cái cột đá, mặt có chút nghi hoặc nhìn "quái vật" trước mắt, không biết đối phương định làm gì.

Lâm Phàm liếc nhanh nó một cái, ánh mắt lóe lên vẻ bí hiểm, hù cho con gà con muốn hồn phi phách tán.

Lâm Phàm lại lấy một con gà đã được cắt tiết sẵn ra, nhổ lông sạch sẽ ngay trước mắt gà con, sau đó cầm con dao sắc lẻm lên mổ bụng làm sạch, rắc gia vị, cuối cùng gác lên trên giá nướng.

Mấy thứ này đều là những đồ hắn chuẩn bị trước để đi ra ngoài lịch lãm.

Theo Lâm Phàm, con hung thú thượng cổ này nhất định có chỉ số thông minh không thấp, có thể hiểu được hắn muốn làm gì.

Mà con gà con bị trói trên cột đá không ngừng kêu thảm, xem ra quả thật đã hiểu "quái vật" này đang làm gì.

Lâm Phàm lại đi về phía con gà con, miệng vẫn nở nụ cười, nhưng lại khiến con gà không rét mà run. Hắn cởi bỏ roi dài đang trói con gà con ra.

Con gà con khôi phục tự do, đứng thẳng bằng hai chân, nhưng không nhúc nhích.

Lâm Phàm nhìn thấy nó đã đủ sợ hãi, cười nói:

- Sau này tên của mày là Gà Con, rõ chưa?

Con gà con sao dám phản đối, liền điên cuồng gật đầu.

Quá kinh khủng, thật sự là quá kinh khủng.

- Còn nữa, sau này mày phải kêu thế này.

- Ò ó o... Ò ó o...

Lâm Phàm làm mẫu.

Gà Con lại gật đầu, sau đó thử kêu:

- Ò ó o...

Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, tuy chưa chuẩn lắm, nhưng cứ kêu quen thì sẽ giống như đúc.

Phượng hoàng tính là cái gì?

Ca đây muốn nuôi một con phượng hoàng theo kiểu gà chiến.

Mà thế thì còn cần tiếp tục dạy dỗ thêm chút nữa.

Gà Con nhìn quái vật mang khuôn mặt xấu xa trước mắt, thân hình lơ thơ lông lá cũng sợ hãi run lên.

Giờ khắc này, một tràng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian.

- Ò Ó OOOOOOOO...

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch