Tu vi này không kém. Nếu là trước kia, đây đã là tồn tại Lâm Phàm phải ngước mặt, nhưng giờ thì có chút không đủ nhìn.
Huống hồ giờ đã biết tu vi của Gà Con cũng là Tiểu Thiên Vị sơ giai, chẳng lẽ hai đánh một còn không ăn nổi đối phương?
Lâm Phàm vung Vĩnh Hằng Chi Phủ, khởi động cơ thể một chút, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Gà Con nhìn Lâm Phàm rồi học theo, lắc cổ bẻ chân ngoáy đít, giống như đang vận khí huyết, chuẩn bị làm lớn một hồi.
Hung thú khổng lồ đứng dưới thác lửa kia đột nhiên đứng thẳng dậy, giận dữ đấm ngực rống lên những tiếng đinh tai nhức óc qua cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, đồng thời tản khí tức hung ác ra bốn phía.
Nếu Lâm Phàm không có hệ thống dò xét thực lực,chỉ sợ đã bị đối phương hù sợ.
Nhưng giờ đối phương càng tỏ ra như vậy thì Lâm Phàm càng cảm thấy nó đang chột dạ.
Lâm Phàm nhếch miệng cười, thân thể hóa thành một luồng sáng rồi xuất hiện ngay trước mặt con hung thú kia, sau đó ngẩng đầu lên:
- Muốn đánh thì đánh, không cần bày vẽ như vậy!
- Ò ó o o…
Gà Con cũng giương cánh như là muốn bay lên, nhưng bay không nổi, chỉ có thể gân cổ mà kêu.
Con hung thú khổng lồ kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, từ từ cúi đầu nhìn Lâm Phàm, sau đó bỗng co chân lại, nhảy sang một chỗ xa khác.
Lâm Phàm có chút không rõ, rốt cuộc con hung thú này muốn làm gì? Bộ dáng nó biểu hiện ra làm hắn có chút bối rối.
Mà hung thú kia kéo giãn được khoảng cách xong, bèn hướng Lâm Phàm gào thét dữ dội, ánh mắt phẫn nộ đã tràn ngập bất khuất, giống như muốn liều mạng cùng Lâm Phàm.
- Gràooooo...
Lâm Phàm nhìn đầu hung thú kia, khóe miệng lộ ra nụ cười tiện tiện. Hung thú Tiểu Thiên Vị sơ giai, Lâm Phàm nắm chắc mười phần có thể đơn giản chém giết.
-Tuy mày chẳng đáng bao nhiêu exp, nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt, ca không ngại đâu, đến đây đi.
Lâm Phàm cười hắc hắc, nói.
Con hung thú kia liếc mắt khinh thường nhìn Lâm Phàm, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phàm, nó vận lực vào chân sau, chạy tuốt về phía xa.
. . . .
Giờ khắc này, một người một gà nhìn nhau, đây là tình huống quái quỷ gì?
Con hung thú này cứ như vậy chạy đi?
Loại tình huống này, Lâm Phàm đúng là chưa bao giờ thấy qua. Hung thú bình thường, cho dù là đánh không lại, cũng sẽ liều chết chiến đấu tới cùng. Nhưng con hung thú này biết đánh không lại, liền quay đầu bỏ chạy.
Lâm Phàm cũng không để tâm, cười một tiếng, lắc đầu nói:
- Ài, hung thú thời này cũng gớm thật, ngày càng khôn.
Gà Con cao giọng kêu một tiếng, sau đó nhảy lên vai Lâm Phàm, một người một gà xuyên qua thác lửa, đi vào bên trong.
Sau khi tiến vào, Lâm Phàm cẩn thận quan sát bốn phía. Đây là một cái động rộng cỡ hai cái sân bóng, vách đá bốn phía đỏ rực, không ngừng tỏa ra khí cực nóng.
Lâm Phàm đi thẳng tới, đến khi trước mặt là một chiếc cửa đá, mới ngừng lại.
Cánh cửa này rất lớn, hình vuông, cao rộng đều hơn mười trượng, hoa văn được khắc bên trên cửa rất thu hút ánh nhìn.
Đó là một bức tranh được khắc sống động như thật, có bảy ông lão râu tóc bạc trắng túm tụm lại cùng một chỗ, tư thế khác nhau, tựa như là đang bàn bạc chuyện gì đó.
Chẳng lẽ Thất Thánh Bảo Đồ này vốn là di vật của bảy người, chứ không phải một người?
Lâm Phàm vẫn luôn cho rằng Thất Thánh Bảo Đồ là bảo tàng của một vị đại năng thời cổ nào đó, nhưng hôm nay nhìn thấy bức điêu khắc trên cửa đá này, hắn hiểu, có lẽ chính xác là của bảy vị.
Lâm Phàm sờ lên trên cửa, muốn tìm cách để mở cánh cửa này ra.
Nhưng vừa bị hắn chạm tới, cửa đá đã rung lên ầm ầm, sau đó từ từ tự đẩy vào trong.
Lâm Phàm rất bất ngờ, chẳng lẽ mở dễ dàng như vậy? Cái này cũng quá không hợp thói thường rồi! Bảo bối giấu tận dưới đáy sông lửa, lại ở đằng sau thác lửa có hung thú canh giữ, vậy mà đến cánh cửa này lại không có khảo nghiệm nào sao?
Có điều cái này thật đúng ý Lâm Phàm.
Khả năng là khi thất thánh kia bố trí động phủ này, không nghĩ ra nên sắp xếp cái gì cho cửa đá.
Bước tiếp vào trong, nơi đây cũng không phải tối đen như mực giống dự tính của Lâm Phàm. Trên vách đá ở bốn phía đều có khảm đá huỳnh quang tỏa ra ánh sáng chiếu sáng mật thất này, tuy không phải rất rõ ràng, nhưng đủ để thấy đường.
Mà cảnh tượng nơi đây cũng khác hoàn toàn với những gì Lâm Phàm tưởng tượng.
Không gian trống trải, chẳng có gì khác ngoài một cái bàn đá hình tròn chính giữa, cùng một giường đá trong một góc tối mờ.
Bởi vì đã quá lâu, nên bàn đá bị phủ đầy tro bụi. Lâm Phàm tiến lên quan sát, trên bàn đá có một hộp gỗ, hộp gỗ này cũng không biết là làm từ gỗ gì, trải qua dòng thời gian gột rửa mà lại không hề bị mục nát.
Lâm Phàm thổi sạch bụi trên hộp gỗ, sau đó mở ra. Bên trong chỉ có một viên đan dược, mà dưới đan dược là một tờ giấy màu vàng óng.
Nhờ hệ thống giám định, hộp gỗ này làm từ thần mộc, mà tờ giấy thì làm từ tơ của tằm vương hoàng kim.
Cả hai loại vật liệu này, Lâm Phàm chưa từng nghe qua, cũng không biết ban đầu trông chúng thế nào.
Lâm Phàm nhìn nội dung trên tờ giấy.
"Hỗn Nguyên Thiên Tư đan, sau khi sử dụng, thiên tư vô hạn."
Lâm Phàm khẽ nhíu mày, vốn cho rằng đan dược này có thể để người phàm một bước lên trời, không ngờ chỉ tăng tư chất, thật là có chút thất vọng rồi. Hiện giờ tư chất của Lâm Phàm chính là thăng cấp vô hạn, loại đan dược này căn bản không có tác dụng gì đối với Lâm Phàm.
"Đinh, chúc mừng phát hiện Thần Hồn Yên Diệt đan."
"Thần Hồn Yên Diệt đan: sau khi sử dụng lập tức thân tử đạo tiêu."
Lâm Phàm đang cầm xem viên đan dược này, vừa nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống thì mặt trắng bệch.
Đây là cái gì tình huống? Trên tờ giấy viết là thần đan, tại sao đến hệ thống giám định, lại hóa thành độc đan?
- Haizzz...
Lâm Phàm thở dài một tiếng, cửa đá không có khảo nghiệm không phải không có lý, bởi vì bên trong đã quá đủ nguy hiểm. Nếu không có hệ thống phân biệt, có lẽ hắn cũng đã bị gạt.
Lâm Phàm tống cả hộp gỗ vào túi chứa đồ, rồi giờ mới nhìn thấy một bộ xương trắng như ngọc đang ngồi khoanh chân trên giường đá.
Lâm Phàm cả kinh, lập tức tiến lên kiểm tra. Bộ xương này không ngừng có những điểm sáng lưu chuyển, tản ra khí tức xa xưa vĩnh hằng, làm cho người ta cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, cho dù đã là vật chết, cũng vẫn mang theo uy nghiêm ngày trước.
Tuy rằng thân thể đã mục nát, nhưng mà bộ xương trải qua thời gian mài mòn này, lại không có chút biến hóa nào.
Chắc hẳn đây là một trong thất thánh. Lúc còn sống, tu vi của người này khẳng định thông thiên triệt địa, đã chết đi thì bộ xương ngọc vẫn không mục nát, thậm chí không nhiễm đến cả một hạt bụi.
Vạn vật bất xâm, vạn cổ bất diệt a.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).