Lúc này, một thanh niên mặc áo gấm, cưỡi trên một con hung thú, vẻ mặt lạnh lùng chỉ về phía trước, hỏi.
- Vâng, thưa hoàng tử, ngay ở đằng trước rồi ạ.
Một thanh niên đi theo sau Trâu thiếu gia vội trả lời, giọng run run sợ hãi.
- Tốt lắm, nếu quả thật có vật đó, bản hoàng tử đảm bảo ngươi một đời vinh hoa.
Thanh niên áo gấm tên Trâu Thánh nói, mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Nếu vật đó có thật, như vậy y sẽ càng có tiền vốn để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Tần Thần vương triều có đến mấy chục hoàng tử, muốn chọn hoàng thái tử tương lai từ trong đó, ngoại trừ tài năng chói lọi, còn cần đến mưu lược, nhất là thực lực.
- Tạ... tạ ơn hoàng tử...
Thanh niên dẫn đường sợ hãi rụt rè, nhưng nghĩ tới sau này vinh hoa phú quý, cũng kích động vạn phần.
- Hừ, chờ bản hoàng tử có được vật kia, đương nhiên không bạc đãi ngươi. Thế nhưng nếu ngươi dám lừa dối bản hoàng tử, hậu quả thế nào ngươi tự chịu.
Trâu Thánh là một trong những hoàng tử của Tần Thần vương triều, đương nhiên vô cùng ước mong ngôi vị hoàng đế. Mà tên nhà quê này đột nhiên ngăn xe ngựa của y, nói là có bảo bối, hy vọng có thể đổi được đầy đủ ưu đãi.
Đối với Trâu Thánh, chút ưu đãi này đều chỉ như mưa bụi. Chẳng qua y còn chưa tin hoàn toàn việc cái thôn nhỏ xíu nơi rừng sâu núi thẳm này lại có bảo bối giống như vậy.
- Vâng, hoàng tử yên tâm, tiểu nhân nói đều là thật, không có nửa điểm giả dối.
Thanh niên dẫn đường vội vàng nói.
- Tốt nhất là như vậy.
Trâu Thánh gật gật đầu, sau đó vung tay lên:
- Đi thôi!
Đoàn người ngựa gồm rất nhiều kỵ sĩ giáp đen, khí tức sắc bén, lại bắt đầu đi tiếp.
. . . .
Trước cổng Nham thôn, một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa rất vui vẻ. Bỗng chúng nó bỗng nhìn thấy rất nhiều kỵ sĩ giáp đen xuất hiện.
Đứa trẻ có vẻ lớn nhất trong đám vội vàng chạy về báo cho người lớn.
Nham thôn trưởng nghe được, vội vã chạy tới, đến khi thấy đám nhân mã bên ngoài thì mặt biến sắc, nhất là khi nhìn thấy kẻ không muốn thấy nhất.
- Thằng nghịch tử, mày còn dám trở về.
Nham thôn trưởng giận tới đỏ bừng mặt, quát.
Thanh niên dẫn đường đứng lẫn trong đám kỵ sĩ giáp đen nghe thế thì sợ hãi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt kia.
Trâu Thánh cưỡi trên hung thú, miệng nở một nụ cười lạnh:
- Giao thứ kia ra đây đi...
. . . .
Bay hơn mười dặm, Lâm Phàm cứ cảm giác có gì đó không đúng. Nơi rừng sâu núi thẳm này, hắn xuất hiện là ngoài ý muốn, còn một đám người kia thì định làm gì?
Hơn nữa, hướng đi của đối phương, hình như là Nham thôn kia.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Lâm Phàm lập tức quay đầu. Bất kể thế nào, hắn cũng phải đảm bảo Nham thôn không xảy ra chuyện gì, như vậy tâm mới an được.
Bay trở lại, tới khi chỉ còn cách Nham thôn một quãng ngắn, Lâm Phàm đột nhiên ngửi thấy có mùi máu tươi thoang thoảng trên không trung, gay mũi vô cùng.
Tim hắn đập thật nhanh, lo lắng nhíu mày, lại tăng thêm tốc độ.
Lúc này, tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng chửi rủa, tiếng gào thét không ngừng truyền vào tai Lâm Phàm.
Lâm Phàm cúi đầu vừa nhìn, lập tức muốn phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi hộc ra mấy chữ.
- Súc sinh.
. . . .
- Lão già, ngoan ngoãn giao thứ kia ra đây, nếu không cái mạng nhỏ của thằng nhóc này khó giữ được rồi.
Trâu Thánh cười lạnh, trường kiếm trong tay đặt lên trên cổ một đứa trẻ, giống như chỉ cần Nham thôn trưởng nói một chữ không, mạng nhỏ của đứa trẻ kia sẽ không còn.
- Bọn súc sinh các ngươi...
Nham thôn trưởng nổi giận mắng.
- Hừ...
Tức thì, một cái đầu người văng lên không. Cổ tay Trâu Thánh rung lên, một luồng kiếm khí chém tới cái đầu đang bay, phá tan nó, một đóa hoa máu bung nở trong hư không, cực kỳ thảm liệt.
- Lão già, mau đưa vật kia cho hoàng tử, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu. Hay lão cũng muốn chết?
Gã thanh niên dẫn đường giờ phút này mặt trắng bệch, gã cũng không ngờ hoàng tử xuống tay tàn nhẫn như thế.
- Xem ra lão không muốn giao rồi. Tiểu cô nương này chắc chừng mười ba mười bốn tuổi, cũng non mịn đấy. Hắc Sơn, thưởng cho ngươi.
Trâu Thánh cười lạnh, mặt tàn nhẫn nói.
- Cảm ơn hoàng tử.
Một gã binh lính mặc giáp đen, mặt nở nụ cười dâm đãng bước tới. Thân hình y cao lớn như một con gấu, lại dùng đôi mắt giống như muốn ăn thịt người mà nhìn chằm chằm lên tiểu cô nương đang sợ hãi run rẩy trên mặt đất, sau đó cười lớn, kéo lấy tiểu cô nương.
- Các ngươi là ma quỷ.
. . . .
- Xem ra, ngươi vẫn không giao, quả thật là ý chí sắt đá.
Trâu Thánh tàn nhẫn mà cười cười, sau đó một vệt sáng hiện lên.
Tiểu cô nương đã bị lăng nhục tới ngất xỉu dưới thân thể gã binh sĩ kia đột nhiên đầu tách khỏi cổ, một cột máu phóng lên cao, phun trên đất, tử trạng cực kỳ thảm thiết.
- Ta liều mạng với đám súc sinh các ngươiiiiii...
Nham thôn trưởng gầm giận dữ, xông tới. Thế nhưng trong mắt Trâu Thánh, ông ta chỉ như một con kiến.
Một kiếm xuyên qua bả vai Nham thôn trưởng, xoay đó kiếm xoáy một vòng, máu thịt trên vai Nham thôn trưởng lập tức be bét.
Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt. Nham Hùng đứng một bên, cũng run rẩy không thôi.
- Hoàng tử, đây là cha của tiểu nhân, kính xin...
Nham Hùng run run nói.
- Ha ha, sau này vinh hoa phú quý mấy đời không hết, còn cần lão già này làm gì, chẳng lẽ muốn lão ta giết ngươi sao?
Đôi mắt âm trầm của Trâu Thánh hiện lên một tia cười lạnh. Đối với y, cảm giác nắm trong tay sinh tử của kẻ khác thật sự quá tuyệt vời.
- ... Vâng.
Nham Hùng vội hùa theo.
- Hoàng tử nói có lý.
Nham Hùng là con trai của Nham thôn trưởng, đã sớm biết Nham thôn có một kiện bảo bối được các tiền bối lưu truyền xuống, do các đời thôn trưởng bảo quản. Nham Hùng từng định ăn trộm kiện bảo bối này để mang vào thành bán, đổi lấy vinh hoa. Không ngờ bị Nham thôn trưởng phát hiện, đánh một trận, sau đó đuổi khỏi Nham thôn. Sau đó, gã chạy tới Tần Thần vương triều, muốn bán bí mật này đi.
Mà theo gã nghĩ, bảo bối này nhất định là đồ tốt, tìm người bình thường khẳng định không được, mà người cai quản vương triều thì gã không gặp nổi, cuối cùng bèn chọn Trâu hoàng tử thi thoảng xuất hiện ở trong thành.
- Dừng tay...
Ngay một khắc này, một luồng sáng bay từ phía chân trời tới.
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng chung quanh, trong lòng chợt thấy lạnh đến thấu xương. Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
Thôn dân chỉ trăm khẩu đã chết thảm hết, xác chết tứ phân ngũ liệt khắp nơi, rốt cuộc là dạng súc sinh gì mới có thể làm được?
Thậm chí cả những đứa bé cũng không buông tha, quả thực đáng chết.
- Đại nhân...
Nham thôn trưởng nhìn thấy Lâm Phàm, cặp mắt chảy ra cả máu tươi đã sắp tắt đi ánh sáng kia bất chợt sáng rực lên.
Nham thôn trưởng gian nan bò tới bên chân Lâm Phàm, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy góc quần của hắn.
- Đại nhân, tiểu nhân có bảo bối đời đời thủ hộ, giấu ở bên dưới căn nhà gỗ, nguyện ý tặng cho đại nhân. Chỉ hy vọng đại nhân báo thù cho trên dưới trăm khẩu ở Nham thôn...
Nham thôn trưởng thê thảm gào lên, cuối cùng hai mắt vô thần, khí tuyệt bỏ mình.
Lâm Phàm đứng im tại chỗ, tức giận đến run rẩy cả người, mắt nhắm thật chặt.
Rồi ngay một sát na sau khi hắn mở mắt lại, phong vân biến sắc, một cỗ khí tức chưa từng có từ trên người Lâm Phàm tuôn ra.
- Được lắm, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).