Nghe tới thú triều, Lâm Phàm lại nhớ tới lần gặp hung thú hình người kia. Ngay lúc chuẩn bị đánh chết lại để nó trốn mất, thật có chút đáng tiếc đến tận bây giờ.
Nhiệm vụ do thiếu nữ này tuyên bố xem như không khó, phần thưởng cũng không sai, vinh hoa phú quý luôn có sức hấp dẫn với tán tu. Thế nhưng Lâm Phàm lại kinh ngạc khi không thấy một ai nhận nhiệm vụ này.
Thiếu nữ che mặt kia rất là sốt ruột nhìn xuống bên dưới, nhưng mãi vẫn không có ai nhận nhiệm vụ, gương mặt còn nhìn được ra rất trắng kia nhanh chóng hơi đỏ lên.
- Long Uyên công chúa, theo ta thấy, công chúa khỏi cần phát nhiệm vụ này nữa đi. Thú triều ở Long Uyên hoàng triều lần này không đơn giản đâu.
- Đúng vậy, ai nhận nhiệm vụ này thì kẻ đó xui xẻo.
- Ta nhớ, hình như lần này là lần thú triều thứ sáu nhắm vào Long Uyên hoàng triều rồi.
- Ở lần trước, đám hung thú kia có cả cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai đấy. Những người nhận nhiệm vụ lần đó chết gần hết, còn sống thì cũng biến thành phế nhân.
. . . .
Nghe người phía dưới nói, Long Uyên công chúa cũng không biết nói làm sao cho phải.
- Các vị, thú triều lần này kính xin chư vị hỗ trợ, Long Uyên hoàng triều sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu.
- Long Uyên công chúa, lão phu vẫn chỉ một câu, công chúa đi xin các tông môn giúp đỡ đi.
Giờ phút này, ông già có cảnh giới Đại Thiên Vị luôn ngồi im không nhúc nhích mở miệng.
Long Uyên công chúa nghe xong, thần sắc mất mát vạn phần:
- Chúng ta cũng đã tới các tông môn, nhưng không một ai nguyện ý ra mặt.
- Lão phu cũng bất lực.
Ông già lắc đầu nói.
Đám người xung quanh lại bàn tán nháo nhào lên.
- Những tông môn kia đương nhiên không thể hỗ trợ rồi.
- Đúng vậy, thú triều lần trước bị ngăn cản thành công là nhờ những tông môn kia, nhưng hung thú Đại Thiên Vị sơ giai đã khiến bọn họ tổn thất không ít người, lần này khẳng định là không hỗ trợ.
- Thú triều càng lúc càng hung hãn, tuy nói có tước vị vương gia, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được a.
- Đúng thế, nhưng nếu Long Uyên công chúa cộng cả mình vào phần thưởng, có khi sẽ có không ít người nhận nhiệm vụ.
- Ha ha, đúng vậy, Long Uyên công chúa là đệ nhất mỹ nữ nổi tiếng, nếu cộng chính mình vào, nhất định có không ít người sẽ đồng ý.
. . . .
Lúc này, mấy gã thị vệ đứng sau Long Uyên công chúa nghe được như vậy, nổi giận quát:
- Làm càn...
- Sao, muốn đánh nhau phải không?
Thị vệ vừa nói ra, đám tán tu đã đứng cả lên, nhìn chằm chằm đối phương.
Long Uyên công chúa ngăn các thị vệ lên tiếng, sau đó nhìn mọi người, vẻ mặt kiên quyết:
- Được, cả ta nữa.
- Công chúa, không thể...
Long Uyên công chúa không nói gì, nhìn thẳng đám người bên dưới:
- Tước vị vương gia, cộng thêm ta.
Đám tán tu bên dưới đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ Long Uyên công chúa lại đồng ý.
Có điều bọn hắn không ngốc, dù phần thưởng mê người, nhưng muốn chặn thú triều kia, sợ rằng phải dùng đến mạng.
Mà Long Uyên công chúa thì đã chẳng còn cách nào, chỉ biết đặt cược vào đám tán tu này, bởi vì các tông môn đều đã từ chối sau lần tổn thất thảm trọng lần trước, thậm chí cao thủ Đại Thiên Vị trung giai cũng chết trận.
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, chỉ cười cười, hắn không có hứng thú với phần thưởng này. Hơn nữa còn thêm một đoạn thời gian thú triều mới xảy ra, dân chúng ở Long Uyên hoàng triều hẳn đã sơ tán cả rồi, có cản thú triều hay không cũng không quá cần thiết.
Nhưng ngay khi hắn đứng lên, chuẩn bị xoay người rời đi, lại nhìn thấy mảnh ngọc bội đeo bên hông Long Uyên công chúa.
Hoa văn này, đồ án này, chẳng phải chính là một mảnh nhỏ của lệnh bài chí tôn sao?
Lâm Phàm cẩn thận nhìn, quả nhiên chính xác trăm phần trăm. Không ngờ một mảnh vỡ của lệnh bài chí tôn lại ở trên người vị công chúa này, chỉ là không biết có phải mảnh thứ ba để ghép với hai mảnh mà hắn đã có được không.
- Long Uyên công chúa đã trọng thưởng như thế, lão phu nguyện ý thử một lần. Có thể trở thành phò mã Long Uyên hoàng triều không tồi tí nào đâu.
Vừa lúc đó, lão già có cảnh giới Đại Thiên Vị duy nhất ở đây cười mở miệng.
Long Uyên công chúa biến sắc, nàng không ngờ lão già này lại nhận nhiệm vụ. Nhưng nghĩ tới khốn cảnh hiện tại, nàng chỉ có thể cắn răng chấp nhận.
Đám tán tu chung quanh đều nở nụ cười quái lạ. Trong mắt bọn hắn, lão già này là muốn trâu già gặm cỏ non a.
Bọn hắn cũng biết lão già này có cảnh giới Đại Thiên Vị sơ giai, nhưng đã ở chung một thời gian, coi như quen biết, cũng không sợ hãi, còn cất lời trêu ghẹo:
- Lão ca, xin chúc mừng, không chỉ sắp thành vương gia, còn trở thành phò mã, ôm được mỹ nhân về.
- Ài, tuyệt thế mỹ nhân như Long Uyên công chúa cuối cùng lại về tay lão ca, thật làm chúng ta hết sức hâm mộ.
. . . .
Lão già kia khuôn mặt khô héo như vỏ cây, lúc này cũng cười cười:
- Hà hà, lão phu cũng nhiều tuổi rồi, lại chưa có một đứa con nối dõi. Theo ta thấy, không bằng Long Uyên công chúa và lão phu sớm động phòng trước, lưu lại chút huyết mạch, cho dù chết ở thú triều, lão phu cũng có thể mỉm cười.
- Ha ha, lão ca thật chu đáo.
- Lão ca đây là muốn chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a.
- Theo ta thấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng động phòng ở đây luôn đi, cũng cho chúng ta nghe ké tiếng kêu của Long Uyên công chúa.
. . . .
Long Uyên công chúa không thể không giận dữ, gằn giọng:
- Trước hết chống thú triều.
- Không được, nếu lão phu chết trong thú triều thì làm sao? Chẳng phải là chết vô ích ư?
Lão già kia khoát tay, không đồng ý.
- Long Uyên công chúa, theo ta thấy công chúa cứ thuận theo lão ca đi, không chừng càng khiến lão ca có động lực liều mạng.
- Khà khà, đúng vậy, có lão ca của chúng ta ra tay, không chừng lần thú triều này có hy vọng.
Ở lúc Long Uyên công chúa sắp phát hỏa, chợt có giọng nói từ một góc truyền tới.
- Nhiệm vụ này, ta nhận...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).