- Hạ sư huynh, Hà sư tỷ, đợi lát nữa ta và các ngươi cùng thành một đội có được không.
Giờ khắc này một tên đệ tử tới lặng lẽ đến bên cạnh hai người nói ra.
Đối với Hạ sư huynh cùng Hà sư tỷ, hắn rất là hâm mộ, không chỉ có thực lực cao cường, hơn nữa lại còn là một đôi, hâm mộ chết mất a.
Ở "Cổ Yêu vực" nguy cơ trùng trùng, đi theo bên người hai tên cao thủ, an toàn của bản thân có thể nhận được bảo đảm.
Coi như nếu không chiếm được thứ tốt, thì những thứ tầm thường nhất định sẽ có
- Tốt.
Trong mắt Hà Vũ Hàm lập loè một tia giảo hoạt, sau đó gật gật đầu.
- Sư huynh, sư tỷ, còn có chúng ta, chúng ta cũng muốn cùng một đội với các ngươi.
Một khắc đó, lúc này lại có vài tên đệ tử vừa tiến vào thí luyện đã bắt đầu tìm kiếm bắp đùi.
- Tốt, không thành vấn đề.
Hà Vũ Hàm đối với những người này ai đến cũng không cự tuyệt.
- Vũ Hàm, chuyện này...
Hạ Du Thiên thấy cảnh này, trong lòng cũng là không khỏi lo lắng, chúng ta không phải đến tìm kiếm đồ vật mà, làm sao lại dẫn nhiều người như vậy a.
Bất quá khi thời điểm nhìn thấy nụ cười của Vũ Hàm, Hạ Du Thiên cũng là không nói gì thêm.
Bởi vì hắn tin tưởng Vũ Hàm, hơn nữa dưới cái nhìn của hắn, Vũ Hàm rất là thông minh, mình có thể sống đến bây giờ, hơn nữa thực lực tăng lên nhanh như vậy, can hệ tới Vũ Hàm là không thể tách rời.
...
Lâm Phàm nhìn những người này tiến vào thành một đoàn rồi từ từ biến mất trong sương mù, không còn một chút tăm hơi, sau đó hắn cũng từ mặt khác tiến vào trong làn sương mù.
- Cổ Yêu vực
Một mực bị một đoàn sương mù bao phủ, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Tương truyền "Cổ Yêu vực" là nơi một vị thượng cổ đại yêu ngã xuống, thi thể to lớn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống nơi này chính là bên trong thủ đô của một nước, mà thi thể thượng cổ đại yêu tản mát ra khí tức vẩn đục, bị những người ở bên trong thủ đô hấp thu, toàn bộ đều nổ chết, đồng thời một đoàn sương mù không thể dò xét bao phủ lấy.
Cho tới giờ, đây là thật hay giả, liền chưa được biết đến.
Giờ khắc này Lâm Phàm đột phá sương mù, nhìn cảnh tượng trước mắt, mái hiên tàn tạ, những lầu các đã sụp đổ, hoàn toàn biểu thị nơi này đã từng là một cái thủ đô phồn hoa.
Bên trong "Cổ Yêu vực"đầy rẫy sương mù vẩn đục, âm u, khủng bố, để cho không rét mà run.
Mà ngay tại lúc này,
Một đôi con ngươi màu máu ẩn giấu ở nơi sâu xa, đột nhiên hướng Lâm Phàm đánh tới.
- Ta đi, cái gì thế này.
Lâm Phàm chỉ tay bắn ra một đạo kiếm ý trực tiếp đem cái bóng đen kia đập chết.
- Keng, chúc mừng đánh giết yêu vật Tiên Thiên cấp thấp.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm +1.
...
Lâm Phàm lắc lắc đầu, xem ra truyền thuyết không phải là giả, những thứ này chính là con người bị khí tức vẩn đục của cái thượng cổ đại yêu kia biến hóa mà thành.
Chỉ là quá yếu.
Lâm Phàm đối với nơi này cũng là một mặt như mơ, không biết nên tìm kiếm làm sao, chỉ có thể như con ruồi không đầu, tùy ý đi dạo.
Dọc theo đường đi, Lâm Phàm chém giết không ít yêu vật, bất quá đều là Tiên Thiên cảnh giới, cũng chưa từng xuất hiện tu vi cao hơn.
Lúc này, Lâm Phàm không khỏi trở nên trầm tư, chẳng lẽ chỗ này chỉ là khu vực không tính là quá nguy hiểm? Còn phải tiếp tục đi vào trong thâm nhập, mới có thể gặp được yêu vật cường đại hơn.
Mà lúc này, một cây thảo dược tản ra hồng quang, sinh trưởng ở bên trên một bộ thi thể.
- Keng, chúc mừng phát hiện Huyết Linh Thảo.
- Huyết Linh Thảo: Vì là chất dinh dưỡng từ tinh lực, có thể đem tinh lực bản thân tăng lên gấp đôi.
Lâm Phàm đem Huyết Linh Thảo này ném xuống đất, đối với võ giả bình thường mà nói thì nó là trân quý bảo bối, thế nhưng đối với Lâm Phàm thì với tận cùng rác rưởi cũng không có nửa điểm khác nhau.
Nơi rèn luyện, không hổ là nơi rèn luyện, gặp nguy hiểm, nhưng nương theo đó cũng có rất nhiều bảo bối.
Lâm Phàm tiếp tục đi vào trong thâm nhập, đồng thời cũng gặp phải mặt đệ tử Không Thiếu Tông, bất quá Lâm Phàm một mực ở chỗ tối, không hề có hiển lộ ra.
Những đệ tử này, đều từ mấy người thành một đoàn, đem yêu vật đánh giết, đồng thời cũng đã nhận được không ít thảo dược quý giá cùng bảo bối.
Bất quá Lâm Phàm gặp một ít đệ tử lại tao ngộ nguy cơ, những yêu vật này tuy nói không phải rất mạnh, thế nhưng dáng dấp thì có chút làm người ta sợ hãi, một ít đệ tử lần thứ nhất thấy cảnh này, cũng bị sợ hãi đến hồn phi phách tán, tự nhiên là bị yêu vật chiếm được tiên cơ.
Mà nếu gặp, Lâm Phàm tự nhiên cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ, ở trong bóng tối, tiện tay đem tiêu diệt.
Theo Lâm Phàm tiếp tục tiến lên, sương mù tung bay ở trong không khí cũng càng ngày càng dày đặc.
Thực lực những yêu vật đó, cũng có bay vọt về chất.
Bình thường cũng đều là yêu vật cảnh giới Nhập Thần.
Bất quá đối với Lâm Phàm thì những cái này cũng đều như giun như dế, tiện tay chém giết, lấy được kinh nghiệm cũng chỉ có vài điểm đáng thương.
...
Một chỗ khác.
Một ít đệ tử ôm thật chặt bắp đùi Hạ Du Thiên cùng Hà Vũ Hàm, dọc theo đường đi cũng thu hoạch khá dồi dào.
- Sư huynh, sư tỷ, nơi này có một cây linh thảo.
Một tên đệ tử nhìn thấy một cây linh thảo sinh trưởng ở trong khe hẹp, kích động hô.
Bất quá đối với những tên đệ tử này, dù có phát hiện linh thảo, tự nhiên cũng không dám nuốt riêng.
- Ân, ngươi phát hiện liền cho ngươi.
Hà Vũ Hàm nói ra.
- Cảm tạ, sư tỷ.
Tên đệ tử kia vừa nghe thì nhất thời vui vẻ nói ra, sau đó đem cây linh thảo này thận trọng đặt ở trong bao trữ vật.
Tuỳ tùng sau sư huynh với sư tỷ, quả nhiên là đúng, cây linh thảo đó là từ một đầu yêu vật cảnh giới Nhập Thần trông coi.
Nếu không phải sư huynh sư tỷ đem yêu vật chém giết, chỉ sợ dựa vào một người như hắn thì đúng là không nhất định có thể chém giết được.
Một ít đệ tử khác xung quanh, cũng ước ao ghen tỵ nhìn người sư đệ kia.
Ngứa trứng, vận khí làm sao lại tốt như vậy, vì sao bọn họ liền không thấy đâu cả.
Bất quá đối với bọn họ thì cũng đã đủ hài lòng, dọc theo con đường này, sư huynh cùng sư tỷ đại phát thần uy, bất kỳ cái gì yêu vật ở trong tay của hai người, thì toàn bộ đều ôm hận mà chết.
Mà những linh thảo cùng bảo bối kia, Hạ sư huynh cùng Hà sư tỷ cũng không thèm để ý chút nào, mặc cho chính bọn hắn cầm, để cho bọn hắn vui vẻ như muốn phi thiên.
- Sư huynh sư tỷ, yêu vật trước mặt càng ngày càng mạnh, nếu không chúng ta trở về đi?
Một tên đệ tử nhìn yêu vật giờ khắc này gặp phải cũng không khỏi lo lắng.
Đặc biệt là túi chứa đồ sớm căng đầy, hắn đã quá đủ hài lòng.
- Hừ, ngươi sao lại nhát gan như vậy, có sư huynh cùng sư tỷ, chẳng lẽ người còn sợ phải không? Muốn về thì ngươi chính mình trở về, theo sư huynh sư tỷ, chắc chắn sẽ có thịt ăn.
Một người đệ tử khác bất mãn nói.
- Vậy cũng tốt.
Tên đệ tử kia suy nghĩ một chút cũng đúng, có sư huynh cùng sư tỷ ở bên, còn sợ gì a.
Hà Vũ Hàm nhìn đám đệ tử này, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ tươi cười.
- Vũ Hàm, ta cảm giác phía trước giống như có một luồng khí tức thần bí a.
Hạ Du Thiên giờ khắc này chau mày, có loại dự cảm xấu.
- Hạ ca ca, chúng ta tìm chính là vật kia.
Hà Vũ Hàm nói ra.
- Vũ Hàm, ngươi liền nói cho ta biết là cái gì có được không.
Hạ Du Thiên thấy thần sắc Vũ Hàm tự tin, cũng rõ ràng là Vũ Hàm khẳng định đã biết là cái gì, chứ không biết thì làm sao trấn định như vậy được.
- Thượng cổ đại yêu huyết mạch.
Hà Vũ Hàm nhẹ giọng nói ra.
- A...
Hạ Du Thiên sững sờ.
- Tương truyền đây là nơi thượng cổ đại yêu ngã xuống, kỳ thực đây là sự thực, mà thượng cổ đại yêu chính là Hoàng giả, tuy đã qua mấy chục ngàn năm, thế nhưng huyết mạch này có thể trải qua được thời gian trôi qua, nên chỉ cần Hạ ca ca nuốt huyết mạch này, liền có thể nắm giữ Yêu Thần huyết mạch, khi đó chỗ tốt vô cùng lớn.
Hà Vũ Hàm híp mắt nói ra.
- Vũ Hàm, ngươi rốt cuộc là ai, làm sao sẽ biết nhiều như vậy?
Hạ Du Thiên hỏi.
- Hạ ca ca, ngươi không nên hỏi, ngươi chỉ cần tin tưởng, ta là sẽ không hại ngươi là được.
Hà Vũ Hàm nói ra.
Hạ Du Thiên trầm mặc một hồi, sau đó gật gật đầu, mấy tháng đến nay, hắn như tuỳ tùng của Vũ Hàm đi qua rất nhiều cấm địa, nhận được rất nhiều chỗ tốt, tự thân tu vi cũng là trong nháy mắt tăng vọt, mà hết thảy công lao này đều là Vũ Hàm ban cho.
Nếu như không có Vũ Hàm, thì tu vi bây giờ còn dừng lại ở Nhập Thần sơ giai đây.
Theo Hạ Du Thiên, Vũ Hàm chính là một cái bách khoa di động a, phảng phất như món đồ gì đều biết hết.