Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 354: Chậm Rải Đâm Đi

Chương 353: Chậm Rải Đâm Đi

Bên trong hư không một vệt ánh sáng xán lạn chiếu rọi cả thiên địa.

Sát khí che kín bầu trời, đạo ánh sáng này bao phủ một hồi rồi trong nháy mắt tan thành mây khói, hóa thành tro bụi.

Một bóng người màu trắng chắp hai tay sau lưng, luồng khí tức bễ nghễ thiên hạ phủ xuống tất cả mọi người.

Đối với bóng người bên trong hư không kia, thiên địa phảng phất như cũng nhiệt liệt lên mà hoan nghênh hắn tới.

Bầu trời trong sáng, đột nhiên lập loè hai đạo lôi đình, hai đạo lôi đình dường như linh xà, giao thoa lẫn nhau, xua tán đi tà khí trong thiên địa.

Ở dưới thanh thế thật lớn của hai đạo lôi đình chi lực này thì những U Tà đó đều phải run lẩy bẩy rất là sợ sệt.

- Ngươi đang suy nghĩ là có

đâm đất" nữa hay không à?" Mắt Lâm Phàm thoáng nhìn về phía Trần Huyền trên mặt đất, lạnh nhạt nói.

Lâm Phàm không nghĩ là vừa tới Man Hoang Chi Địa lại đã gặp chuyện như vậy.

Những cái thứ hai chân cách mặt đất trôi nổi trên không kia không phải là U Tà sao?

Ký ức của Lâm Phàm đối với U Tà này còn chưa phai a, hắn đã từng ở bên trong Đà Địa thần miếu thiếu chút nữa bị những U Tà này làm cho thảm hại.

Nhưng khi thấy đạo nhân ảnh sau lưng những này U Tà kia, Lâm Phàm cũng kinh ngạc vạn phần.

Không nghĩ tới sau một năm lại ở trong này nhìn thấy Trần Huyền trước đây ở trước mặt mọi người mà "đâm đất".

Hoang Linh Nhi nhìn bóng người kia trong hư không, trong lòng nở một nụ cười, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu nghi hoặc sâu sắc.

Lúc đó đem "Hạt Giống Sinh Mệnh" giao cho đối phương, chính là bởi vì nàng nhìn thấy tương lai đối phương sẽ đến Man Hoang Chi Địa, nhưng hình ảnh tương lai mà nàng gặp lại hắn lần nữa và tình huống bây giờ là hoàn toàn không giống nhau a.

Hoang Linh Nhi ngưng thần nhìn, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

Nàng bây giờ lại hoàn toàn không thể thấy được tương lai của đối phương, chuyện này làm sao có khả năng chứ.

Một năm trước nàng hoàn toàn có thể nhìn thấy tương lai của đối phương, nhưng hôm nay lại là một mảnh mông lung bụi bụi, lôi đình lấp loé, phảng phất như đó là điều cấm kỵ vậy, không thể nhòm ngó.

Man Hoang tộc nhân nhìn thấy người đến từ hư không kia thì trong lòng cũng căng thẳng vô cùng, không biết đối phương là địch hay bạn.

- Là ngươi...

Trần Huyền giờ khắc này cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Phàm, hận không thể đem đối phương ra mà hung hăng nghiền ép đến chết.

- Đương nhiên là ta, không phải ta thì ngươi cho là ai?

Lâm Phàm từ trong hư không hạ xuống, sau đó nhìn về phía Trần Huyền: - Cái tên nhà ngươi đúng là sống tốt a, có vẻ tu vi lại tăng không ít.

Lâm Phàm giờ khắc này rất là vui vẻ vì người này một năm trước đã được cái bàn tay khổng lồ từ hư không cứu đi.

Giờ khắc này lại gặp nhau lần nữa, theo Lâm Phàm cái này chính là duyên phận a. Nếu như còn để cho hắn chạy mất thì một năm này chắc phải mất ngủ cả đêm mất.

- Hừ, nhờ hồng phúc của ngươi...

Trần Huyền lời nói quái gở, trước đây ánh mắt miệt thị thiên hạ, khống chế trong tay kia giờ khắc này đã thay đổi thành vẻ hung lệ.

- Làm phúc hay không thì ngươi không cần để ý, giúp người làm niềm vui chính là sự tình Lâm Phàm ta một đời theo đuổi, chỉ cần ngươi hài lòng, vậy thì tốt rồi.

Lâm Phàm vừa nghĩ tới một màn năm đó, cũng không nhịn được cười phốc phốc ra tiếng.

Trần Huyền nhìn Lâm Phàm hai tay nắm chặt lại, tiếng cười kia sao nghe vào trong lại chói tai như vậy, hơn nữa hắn cũng biết cái tên này là vì sao mà cười.

Đối với Trần Huyền mà nói, cái sư tình kia chính là chuyện vô cùng sỉ nhục trong nhân sinh của hắn, thù này không báo thề không làm người.

- Hôm nay gặp lại cũng coi như là duyên phận, ta hỏi ngươi một lần nữa, phải chăng ngươi còn suy nghĩ muốn

đâm đất" nữa, dù sao loại cảm giác đó…, ta nghĩ ngươi cũng rất hưởng thụ đi." Lâm Phàm nói ra.

- Ngươi...

Trần Huyền nhìn Lâm Phàm, tức giận đến sắc mặt đỏ chót. Lời này đúng là bị Lâm Phàm nói trúng.

Lâm Phàm nhìn vẻ mặt Trần Huyền, cười nhạt.

- Đại Phàm Ca

chính là do hắn tự mình luyện chế, dược hiệu ra làm sao, cái này không cần nghĩ cũng có thể biết được.

Dùng "Đại Phàm Ca" nhân sinh một mảnh an khang, không buồn không lo, như tiến vào Thiên Đường.

Quên mất thống khổ, quên mất ưu sầu, tìm được chân lý.

Các loại chỗ tốt đó là tuyệt không thể tả a.

Sau khi Trần Huyền tiến vào Cửu U giới, câu thông đến bản nguyên Cửu U giới, tu vi tăng lên nhiều, ngắn ngủi một năm thời gian, lấy bản nguyên Cửu U giới làm trụ cột lại lần lượt ngưng luyện ra hai mươi sợi quy tắc.

Cái này đối với bất kỳ người nào cũng đều là một nhân vật rất khủng bố nha.

Thế gian còn ai có thể cô đọng sợi quy tắc nhanh chóng hơn so với mình.

Đương nhiên không có rồi.

Trần Huyền một mực tin tưởng, hắn chính là độc nhất vô nhị trong thế gian, nắm giữ tồn tại Thiên Mệnh.

- Ngưng tụ sáu mươi sợi quy tắc, ngược lại là vô cùng không tệ.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

Mà thời điểm một lời này thẳng thắn nói ra, Trần Huyền sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, biến hóa vô cùng khủng hoảng.

- Hắn xem thấu thực lực của ta?

Vậy cái này không phải cho thấy rằng thực lực của đối phương so với mình càng mạnh hơn sao? Nhưng chuyện này làm sao có khả năng chứ.

Bản thân hắn chính là Thiên Mệnh chi tử, nắm giữ vô cùng khí vận, mới có thể nhanh chóng như vậy cô đọng được sáu mươi sợi quy tắc a, nhưng tên kia lại là thứ quái gì?

Trần Huyền giờ khắc này cảm giác được sự tình không ổn, trong lòng nhấc lên cơn sóng thần, hắn đang suy nghĩ sẽ rời nơi này ngay bây giờ, nếu không thì thật sự là quá nguy hiểm.

Hoang Linh Nhi đứng ở trên tế đàn, một mực nghe hai người đối thoại, nhưng khi nghe tới đối phương ngưng luyện tận sáu mươi sợi quy tắc, nội tâm đột nhiên run lên bần bật.

Hoang Linh Nhi tuy thực lực bản thân không mạnh, nhưng cũng là Thánh nữ Man Hoang tộc, đồ vật có khả năng biết đến so với người khác thì nhiều hơn rất nhiều.

Cho dù là những Tông chủ đại tông môn, thì sợi quy tắc cũng chỉ có mười mấy đầu mà thôi, nhưng hôm nay làm sao lại có người có khả năng nắm giữ những sáu mươi đầu.

Không thể, tuyệt đối không thể a...

- Muốn chạy?

Lúc này, Lâm Phàm phát hiện Trần Huyền có dị dạng, cái tên này thật giống như muốn chạy trốn vậy.

- U Tà, lên cho ta.

Trần Huyền gào thét một tiếng, sau đó lập tức xé rách hư không, chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng thời điểm Trần Huyền vừa muốn tiến vào bên trong hư không liền truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết.

- Khốn nạn, ngươi làm cái gì?

Trần Huyền vừa mới tiến lại gần trong hư không lại đột nhiên từ trong cái khe đó ngã xuống đất, sắc mặt đỏ chót, bì nhục nổ tung.

- Không có gì, chính là dùng sợi quy tắc, đem hư không phong tỏa.

Lâm Phàm run vai lên nói ra.

- Không thể...

Trần Huyền vừa nghe nhất thời sững sờ, sau đó điên cuồng gào thét.

Vừa mới cham tới cái khe vạch ra giữa hư không, Trần Huyền liền bị cái sợi quy tắc quấn quanh ở bên trong hư không kia làm cho triệt để choáng váng, những cái sợi quy tắc đó oanh kích một tiếng, đụng vào trên thân, trực tiếp đem hắn đánh bật ra ngoài.

Trừ mình ra, làm sao còn có người có khả năng ngưng luyện ra nhiều sợi quy tắc như thế.

- Không có cái gì là không thể, nếu đến rồi, vậy thì dĩ nhiên không thể để cho ngươi tay không mà quay về a.

Thời khắc này, Lâm Phàm cười bỉ ổi một tiếng, vỗ một cái vào ba lô, vô số "Đại Phàm Ca" bay múa đầy trời, đem Trần Huyền bao vây ở trong đó.

- Ầm ầm...

Trong nháy mắt:

- Đại Phàm Ca nổ tung ra, khói mù dày đặc, từ miệng mũi Trần Huyền rót thẳng vào.

- Không...

Âm thanh Trần Huyền thê lương gào thét, hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện kinh khủng gì sẽ phát sinh sắp tới.

Nhưng tất cả những thứ này đều đã chậm...

- Ngươi... Ngươi...

Trần Huyền sắc mặt đỏ chót, hai mắt mê man, run rẩy chỉ vào Lâm Phàm, một luồng khí nóng trong cơ thể đột nhiên bốc cháy lên, phảng phất như cần phải phát tiết gấp.

Còn những cái thực thể U Tà kia ập vào mặt hắn, Lâm Phàm tiện tay vung lên, đem hủy diệt tất cả, tự mình cũng có trong tay một viên "U Tà kết tinh", đó là đồ vật câu thông Cửu U giới, bất quá đến bây giờ, Lâm Phàm cũng không biết đồ chơi này có tác dụng gì.

Bây giờ cái tên Trần Huyền này có thể chỉ huy U Tà, chẳng lẽ cái tên này đã đi qua Cửu U giới sao.

Mọi người trong Man Hoang bộ tộc nhìn một màn trước mắt, cũng phải trợn mắt ngoác mồm.

Bọn họ không nghĩ tới kẻ địch vừa rồi còn rất hung mãnh, dĩ nhiên trong chớp mắt liền bị tiêu diệt, chuyện này quả thật để cho bọn hắn không dám tin tưởng.

Mà để bọn hắn tan vỡ chính là tên nằm trên mặt đất kia đang thân mật va chạm truy nhập vào trong nền đất, đến cùng là đang làm gì?

Thậm chí mặt đất Man Hoang Chi Địa kia cứng rắn không thể phá vỡ, đều đang bị chọc ra một cái cửa động.

Khủng bố như vậy, thật sự là quá khủng bố mà!

----------------------------------------------------------------------------------------------------






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch