Lâm Phàm trúng một chưởng này của người khổng lồ làm hắn ọc ra một ngụm máu, vừa lau khóe miệng vừa mừng rỡ trong lòng, qua thời gian dài đánh nhau cường độ thân thể của mình rốt cục đã thăng cấp.
Mà người khổng lồ này mỗi một lần cùng Lâm Phàm chiến đấu đều bị Lâm Phàm thừa dịp bất ngờ đánh cho nổ tan nát, sau đó lại từ từ hợp lại thành hình dạng như ban đầu.
- Ha ha, tiểu Thạch Đầu Nhân! Sao nào, có phải đã bị tiểu gia cho đánh sợ rồi không?
Lâm Phàm đứng lên, cười lớn.
Đã trải qua bao nhiêu thời gian Lâm Phàm cũng không nhớ rõ, chắc khoảng một ngày một đêm rồi.
- Ngươi đi đi.
Vừa lúc đó, một âm thanh dày đặc, nặng nề của Tiên Thiên Thổ Linh lại bao phủ tới.
Chỉ là lần này không hề cùng Lâm Phàm cự cãi, mà chỉ là muốn Lâm Phàm rời khỏi nơi này.
Mặt trên của nóc huyệt động đột nhiên xuất hiện một cái cửa động, cửa động này nối thẳng tới mặt đất.
Lúc này Tiên Thiên Thổ Linh đã không còn muốn nhì nhằng thêm nữa, Nhân tộc này thật sự quá ghê tởm, đánh mãi không chết.
- Ngươi muốn để ta đi? - Lâm Phàm nhẹ nhàng quay lại, cảm giác rất thoải mái.
Không nghĩ tới Tiên Thiên Thổ Linh này còn biết kinh sợ.
- Nhân tộc, mau đi khỏi nơi này. Tiên Thiên Thổ Linh nói.
- Không đi... Chết cũng không đi. Lâm Phàm cười một tiếng, bây giờ muốn tiểu gia rời đi quả thực chính là nằm mơ ban ngày.
- Ngươi đến cùng muốn như thế nào? Tiên Thiên Thổ Linh vốn là do thiên địa sinh ra, sớm đã có linh trí.
- Ta muốn ngươi. Lâm Phàm cười yếu ớt nói nói, trong tròng mắt ánh lên vẻ khát vọng.
Bảo bối tầm cỡ như này làm sao có thể bỏ qua. Lúc trước Lâm Phàm còn đang suy nghĩ cách làm sao thu lấy cái Tiên Thiên Thổ Linh này, thế mà bây giờ nghe Tiên Thiên Thổ Linh đang kinh sợ, trong lòng hắn liền khấp khởi mừng thầm.
Như vậy lí do duy nhất chính là Tiên Thiên Thổ Linh này đang lo lắng cái gì đó.
- Nhân tộc, ngươi chớ có làm càn, ta tha cho ngươi một cái mạng, không phải là sợ ngươi, ngươi không làm gì được ta đâu.
Tiên Thiên Thổ Linh nói.
- Xem ra thật sự là ngươi đang sợ ta. Lâm Phàm nói.
- Ha ha, ngươi đây là đang nằm mơ, ta chính là Thổ Linh, do tinh túy thiên địa tích tụ mà thành Tiên Thiên Chi Linh, ta sẽ sợ ngươi sao? Tiên Thiên Thổ Linh phản bác.
- Vậy ngươi để ta đi làm gì? Tiếp tục đánh nữa đi. Tiểu gia bị người khác đuổi giết nên giờ không biết chạy chỗ nào. Lâm Phàm không biết xấu hổ nói ra.
Lần này Lâm Phàm xem như được ăn quả ngon rồi.
Tiên Thiên Thổ Linh này tuy chưa lấy được, thế nhưng tập luyện ở đây làm cho cường độ thân thể của hắn tăng lên rất nhiều.
Cảm giác này thật sự là quá vi diệu.
Tên tiểu Thạch Đầu Nhân này có tu vi Thanh Thiên Vị trung kì, mà cường độ cơ thể của mình mới là cảnh giới Địa Thiên Vị hậu kì, nếu tiếp tục ở trong này thì sẽ còn tăng không ít cấp, bởi vậy Lâm Phàm không cần vội vã đi đâu.
Ngược lại hắn đang muốn xem ai hao tổn hơn ai.
Huyết Hải Ma Công chính là công pháp nghịch thiên, chữa trị thân thể, loại trừ tất cả thương thế.
Hơn nữa còn có Ngô Đồng Thần Thụ cung cấp sức sống liên tục, càng là nghịch thiên trong nghịch thiên rồi, cho nên có từ từ tiêu hao thêm nữa thì Lâm Phàm cũng không tin hao tổn của mình nhiều hơn hao tổn của Tiên Thiên Thổ Linh này.
- Ngươi... Tiên Thiên Thổ Linh giờ khắc này không còn lời nào để nói, tên Nhân tộc này thật sự là quá làm càn, mình chính là Tiên Thiên Thổ Linh, tên nhân loại trước mắt này lại dám to gan muốn chiếm được chính mình.
Rống!
Thạch Đầu Nhân hướng về Lâm Phàm gào thét, chỗ trống trong con ngươi kia ánh lên hào quang màu vàng, dường như là do tên Nhân tộc này làm càn không muốn rời đi nơi này, nên nó cảm thấy vô cùng phẫn nộ vậy,
- Kêu la cái gì, tiếp tục đánh... Lâm Phàm vung ống tay áo, tiếp tục xông về Thạch Đầu Nhân.
Hắn muốn xem Tiên Thiên Thổ Linh này thật sự đang lo lắng cái gì.
Nếu như lúc bình thường thì kẻ xâm lấn như mình chắc chắn sẽ bị Tiên Thiên Thổ Linh dùng hết toàn lực chém giết, nhưng bây giờ lại nó muốn để cho mình rời đi, vậy thì khẳng định là có gì đó khiến nó kiêng kỵ.
Lâm Phàm cái gì cũng thiếu, thứ hắn thừa duy nhất chính là thời gian.
Hắn muốn xem một chút lí do nào lại khiến Tiên Thiên Thổ Linh này chủ động để cho mình rời đi.
Thạch Đầu Nhân tung một quyền tràn ngập sức mạnh, cả không gian dường như bị bóp méo dưới một quyền này.
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt kinh nghiệm tăng cường 800.
Quả thế!
Thân thể đã thăng cấp, kinh nghiệm một quyền của Thạch Đầu Nhân này đang từ từ giảm thiểu, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói thì tầm này là đủ, hắn còn có nhiều thời gian cùng Tiểu Thạch từ từ chiến đấu.
Đối với tiểu gia (Thành phần vô công dồi nghề, chuyên buôn bán dưa lê dưa chuột) thì thời gian là không đáng giá nhất.
Lâm Phàm đợi ở chỗ này tiêu tốn chút sức lực, nhưng so với việc phải lên trên kia nộp mạng thì thoải mái hơn nhiều.
Tiên Thiên Thổ Linh lẳng lặng trôi nổi ở trong hư không nhìn tên Nhân tộc ghê tởm này, trong thời gian ngắn cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Ầm!
Hang động đung đưa kịch liệt, Lâm Phàm cùng Thạch Đầu Nhân cứ liên tục kẻ đánh người đỡ cực kỳ kịch liệt.
Thạch Đầu Nhân một quyền tấn công đến cũng là lúc Lâm Phàm đang xoay tròn 360 độ trên không, sau đó tung một cước đá nát đầu của Thạch Đầu Nhân.
- Khà khà, ngươi đánh ta một quyền, tiểu gia đem đầu của ngươi đá cho nát, ta muốn xem ngươi có thể phục sinh bao nhiêu lần. Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra vẻ tươi cười.
Thạch Đầu Nhân này sinh ra là để dành cho hắn.
Nếu như tiểu gia không tu luyện Huyết Hải Ma Công hoặc là không có Ngô Đồng Thần Thụ thì gặp Thạch Đầu Nhân liên tục phục sinh tuyệt đối sẽ kiệt lặc...à nhầm kiệt lực.
Rống!
Thạch Đầu Nhân gào thét, thân thể hợp lại lần nữa.
Lâm Phàm vận chuyển Huyết Hải Ma Công, thương thế trong nháy mắt khôi phục.
- Oanh...
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt kinh nghiệm tăng cường 800.
- Tiểu Thạch ra hết sức của ngươi đi, tiểu gia còn có thể chống đỡ được. Lâm Phàm hét to, càng đánh càng hăng hái.
Nhật Nguyệt điên đảo.
Thời gian ở trong huyệt động này, Lâm Phàm không biết đã trôi qua bao lâu.
Nhưng tuyệt đối là đã rất lâu rồi.
Lâm Phàm bị đánh không thấp hơn trăm nghìn quyền.
Thạch Đầu Nhân cũng bị hắn đánh nát trăm lần, mỗi một lần hợp lại đều gào thét liên tục.
Thạch Đầu Nhân này năng lực có chút giống với tích huyết trọng sinh, chỉ là không biết mỗi một lần hợp lại không biết có tiêu hao sức mạnh hay không.
- Nhân loại, ngươi phải chết... Thạch Đầu Nhân giờ khắc này nổi giận, nhân loại này tại sao đánh mãi không chết.
Nếu là kẻ khác thì chỉ cần một quyền là chết rồi, nhưng kẻ nhân loại này lại liên tục đứng lên, bộ dạng hoàn hảo như lúc ban đầu.
Tình cảnh này đã lặp đi lặp lại vô số lần.
- Oanh...
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt kinh nghiệm tăng cường 800.
- Keng, chúc mừng Tuyên Cổ Bất Diệt thăng cấp.
- Keng, Tuyên Cổ Bất Diệt tầng 16.
- Keng, cường độ thân thể: Địa Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.
- Ai u, ta sướng... Lâm Phàm vốn cho là sau lần thăng cấp trước, tu vi thân thể sẽ không tăng lên được nữa, không nghĩ tới tu vi thân thể vẫn có thể tăng lên.
Địa Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn.
- Ha ha... Lâm Phàm cười như điên dại, lần này kiếm bộn rồi, lạc vào một cái huyệt động lại vô tình đem tu vi thân thể tăng lên, loại kỳ ngộ này đâu phải lúc nào cũng gặp được.
Thạch Đầu Nhân này mặc dù hơi ngốc thế nhưng rất có nghị lực a. Khâm phục, khâm phục.
- Tiểu Thạch, nếm thử sức mạnh thân thể của tiểu gia.
Lâm Phàm cười lớn, sau đó đột nhiên hướng về Thạch Đầu Nhânxông tới.
- Oanh...
Đất đá bay tán loạn, Thạch Đầu Nhân trong nháy mắt tan vỡ, hóa thành từng khối từng khối đá tảng.
- Tiếp nào, hợp lại nhanh lên để chúng ta tiếp tục so tài nào. Lâm Phàm bình thản, không việc gì phải vội vã thoát khỏi thạch động này, cứ hao tổn như vậy xem ai hao tổn được ai.
Leng keng!
Mà ngay lúc này, điều khiến Lâm Phàm kinh ngạc là những cự thạch này đang muốn tổ hợp lại, thế nhưng vừa tổ hợp lại đã sụp đổ.
Dường như là không còn sức mạnh chống đỡ nữa vậy.
...
- Thổ Linh Trường Hà, ngươi không ổn rồi à? Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Thổ Linh Trường Hà đang trôi nổi trong hư không.