Sau khi “Đại Phàm Ca” tu luyện thành hạt giống Chân Pháp liền có được linh tính, dược tính theo đó tăng lên rất nhiều, tuy đối phó với cao thủ Hoang Thiên Vị hàng đầu mà nói thì đúng là có chút giật gấu vá vai thế nhưng Lâm Phàm có biện pháp đem dược tính tăng lên.
Đối với Lâm Phàm chỉ cần nó là công pháp thì sẽ không có chuyện không dùng được.
Đột nhiên có một tiếng gầm rú kinh thiên động địa truyền từ trong huyệt động ra khiến Lâm Phàm đang liều mạng phun ra “Đại Phàm Ca” bị thanh âm này làm giật mình khiến hắn dừng động tác lại
- Tiếng kêu thật thê thảm!
Lâm Phàm đưa tay che ngực giống như vừa làm cái sự tình táng tận thiên lương vậy.
- Các ngươi không nên trách bổn thiếu gia, muốn trách thì trách các ngươi quá tàn nhẫn, thiếu gia đối với các ngươi cũng là bất đắc dĩ.
Tình huống bên trong căn bản không cần nghĩ cũng có thể biết khẳng định là vô cùng thê thảm, người có thể ở dưới dâm uy của “Đại Phàm Ca” mà còn sống sót từ đó đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.
Ngoại trừ Long Huyền còn lại tất cả sinh linh đều bị “Đại Phàm Ca” khống chế cuối cùng trầm mê ở trong dục vọng.
Thân hình Lâm Phàm lóe lên lập tức chui vào trong huyệt động, lúc này bên trong khẳng định đã loạn thành một đoàn. Ngẫm lại lát nữa sẽ trông thấy một màn kia, cảm giác hai con mắt thuần khiết của mình sẽ bị ô nhiễm hỏng mất.
Bởi vì Lâm Phàm điều khiển “Đại Phàm Ca” nên đối với phương hướng của hai tên Lôi tộc cùng Cổ Tộc trong huyệt động rõ như lòng bàn tay nên rất nhanh tìm được hai người này.
Bên trong không có gió lọt vào sương mù vờn quanh trong sương mù mông lung đó có hai thân ảnh đẹp đẽ đang không ngừng chập trùng kèm theo thanh âm vang dội phát ra khắp huyệt động.
- Cảnh này không thể nhìn nổi.
Lâm Phàm che mắt, rất khó tiếp thu một màn phát sinh ở trước mắt của chính mình. Hơn nữa cảnh này còn do một tay mình tạo thành, nếu như để người ta tỉnh lại không biết cảm thấy đau khổ như thế nào.
Hiện tại “Đại Phàm Ca” càng ngày càng bá đạo, trước đây bọn Nhị Cẩu đều coi cái này là thần đan, mỗi ngày đều dùng để chơi bời. Nhưng bây giờ ai mà xui xẻo hít phải không những không có một tia cảm giác thoải mái mà còn bị khống chế rồi làm ra một số việc ngượng ngùng.
- Chiến Vương Diệt Thế Quyền
Lâm Phàm không muốn cảnh này làm ô nhiễm hai con mắt của mình nữa trong nháy mắt ra tay, hai quyền hạ xuống, ý chí giáng lâm như cảnh tượng ngày tận thế trấn áp lên trên thân thể hai người này.
“Chiến Vương Diệt Thế Quyền” cũng không khó tu luyện chủ yếu là phải có một ý chí đánh đâu thắng đó hủy diệt tất cả, mà khí tức hoang tàn bên trong Vạn Sát Cổ Vực đối với “Chiến Vương Diệt Thế Quyền” mà nói chính là vật đại bổ.
Chờ sau khi đem những tên rác rưởi này chém giết toàn bộ rồi trở lại tu luyện thật tốt “Chiến Vương Diệt Thế Quyền”, tu luyện tới cảnh giới tối cao rồi ngưng tụ thành hạt giống Chân Pháp thì sẽ có sự lột xác mạnh mẽ.
Hai tên này tuy đang phát tiết dục vọng nhưng bọn họ đã sớm cảm ứng được Lâm Phàm, nội tâm đang giãy dụa thế nhưng dục vọng trong đầu giống như núi cao hung hăng đè lên để bọn hắn không thể khống chế được thân thể.
Song quyền giáng lâm kèm theo ý chí hủy diệt trong nháy mắt đem hai người này biến mất khỏi thế gian.
“Keng, chúc mừng đánh giết Lôi tộc Hoang Thiên Vị sơ kỳ.”
“Keng, kinh nghiệm tăng cường 40000.”
“Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc Hoang Thiên Vị sơ kỳ.”
“Keng, kinh nghiệm tăng cường 40000.”
“Keng, chúc mừng nhận được lôi đình hàm nghĩa.”
“Keng, kỹ năng điều giáo cảm ứng được hàm nghĩa lôi đình, có hấp thu hay không?”
Lúc này sắc mặt Lâm Phàm hơi đổi, sau khi giết chết tên Lôi tộc này liền rơi ra một viên hạt giống Chân Pháp phiêu phù trong không trung, bên trong hạt giống Chân Pháp lôi đình lấp loé giống như một thế giới toàn sấm sét.
Để Lâm Phàm không tưởng tượng được là kỹ năng điều giáo lại muốn hấp thu hạt giống này.
Lâm Phàm không biết rốt cuộc hạt giống này có tác dụng gì nhưng nếu kỹ năng điều giáo muốn hấp thu vậy thì hút về để nó hấp thu cho tốt.
“Hấp thu.”
“Keng, hấp thu thành công kỹ năng điều giáo phát sinh dị biến.”
“Keng, kỹ năng điều giáo sản ra linh thức Lôi Đình Pháp Vương.”
- Con mẹ nó...
Lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn bối rối không biết cuối cùng hệ thống xảy ra chuyện gì, một cái kỹ năng học tập còn có thể sinh ra linh thức, cái này quá là quái dị.
- Oanh...
Ngay lúc đó một đạo sấm sét nổ vang, sau đó sấm sét hình thành một đứa bé đầu trọc trong tay cầm một chiếc roi dài, xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.
Bên trong đôi mắt nó ánh lên sự sắc bén lạ thường dường như chứa đựng sự chính nghĩa của cả thế gian, chỉ cần tới gần nó một chút sẽ bị nó mê hoặc không thể tự mình khống chế bản thân.
- Ta chính là Lôi Đình Pháp Vương.
Đứa bé sắc mặt không hề thay đổi phát ra một đạo hồng âm.
- Có cần Lôi Đình Pháp Vương ta đây dạy dỗ ngươi một chút.
Hai tay đứa bé nhẵn nhụi cầm chiếc roi dài đột nhiên ngưng lại phát ra thanh âm giòn dã.
- Không cần…
Lâm Phàm lập tức lắc đầu, hắn đến bây giờ vẫn còn ở trong trạng thái như mơ, không nghĩ ra những thứ này là chuyện gì xảy ra, sao hấp thu một cái hàm nghĩa lôi đình mà kỹ năng điều giáo liền sinh ra linh thức, cái này cũng quá là hư cấu.
Rất nhanh Lôi Đình Pháp Vương hóa thành một tia chớp chui vào trong thân thể Lâm Phàm.
Lâm Phàm có thể cảm nhận được Lôi Đình Pháp Vương đang ở trong thân thể của mình, chỉ cần mình có một ý nghĩ lập tức có thể gọi nó ra.
Cái tên Lôi Đình Pháp Vương làm Lâm Phàm nghĩ đến người sáng lập biện pháp trị liệu điện giật, sáng lập bộ binh bão từ Dương Khiếu Thú. (Dịch giả: ông này là ai thì bó tay)
- Lôi Đình Pháp Vương không phải như thế này chứ.
Đối với kỹ năng điều giáo Lâm Phàm vẫn luôn coi trọng, bình thường mình sử dụng kỹ năng này đều bị nó soi mói hình như không phục.
Bây giờ Lôi Đình Pháp Vương xuất hiện làm cho Lâm Phàm cảm giác nhân sinh càng ngày càng kỳ diệu.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều nữa chờ khi có cơ hội trở lại nghiên cứu một chút cái tên Lôi Đình Pháp Vương này.
Thi thể của hai tên Lôi tộc và Cổ Tộc còn chồng chất lên nhau, hơn nữa hiện tại tư thế hai người này có chút bất nhã làm Lâm Phàm cũng lười lên kiểm tra.
Hắn lấy ra “Yêu Thành” đem tinh khí thần của bọn chúng toàn bộ hấp thu.
Bây giờ “Yêu Thành” đã là Tuyệt phẩm Linh khí có thượng cổ đại yêu tọa trấn, chỉ cần tiếp tục bồi dưỡng Đạo khí, chí bảo cũng tuyệt đối không phải là vấn đề.
...
Ở một chỗ nào đó bên trong hư không nghịch lưu của Vạn Sát Cổ Vực, Mộ Thiên một tay thành trảo hướng về đại địa nắm lấy, sức mạnh bàng bạc chợt bộc phát ra khiến đại địa đột nhiên run rẩy, một cái linh mạch tản ra ánh sáng màu tím bị Mộ Thiên nắm trong tay.
- Không nghĩ tới vận khí mình tốt như vậy, linh mạch của đại năng giả ngã xuống ở đây lại bị mình phát hiện. Mộ Thiên đem linh mạch này thu hồi vào trong nhẫn trữ vật, chờ sau khi đi ra ngoài đem nó luyện hóa thì tu vi tất nhiên sẽ tăng lên một bậc.
Mộ Thiên nhìn hư không vô tận phía xa xắm trong mắt hiện lên quang mang lập loè vẻ rất tà dị, toàn bộ bí cảnh ở Cổ Thánh Giới được phát hiện đều bị Cổ Tộc khống chế. Vô số bảo bối trong đó đều bị Cổ Tộc vơ vét hết sạch sẽ, nếu còn cũng đều là bảo bối ẩn giấu cực sâu nếu như vận khí không tốt thì không những không nhận được bất kỳ thứ tốt gì mà còn đem mệnh để lại ở đấy.
Lúc này Mộ Thiên vừa định rời đi thì đường đi phía trước đã bị chặn lại.
- Ha ha, không tệ, không tệ không nghĩ tới ngươi còn có thể phát hiện bảo bối.
Lúc này mấy tên Cổ Tộc tìm được Mộ Thiên, nhìn thấy Mộ Thiên lấy ra đồ vật từ bên trong đại địa vẻ tham lam trong mắt chúng lộ rõ ra ngoài.
- Hừ, đã sớm biết Cổ Tộc các ngươi không có ý tốt, chẳng lẽ các ngươi cho rằng chỉ bằng các ngươi thì có thể đoạt đồ ăn trước miệng hổ hay sao?
Mộ Thiên nhìn những tên Cổ Tộc trước mắt này lớn tiếng hỏi.
- Đoạt đồ ăn trước miệng hổ, vậy còn phải nhìn ai là hổ...