Sau khi Làm Lâm Phàm nhìn thấy Vạn Vô Quân cùng Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đi vào cái học viện kia, đột nhiên nhớ tới sự tình cực kỳ trọng yếu này.
Mình giữ Vạn Vô Quân lại cuối cùng là vì cái gì?
Đương nhiên là vì cái tuyệt kỹ Quang Bất Lưu Thu kia.
Nhưng hiện tại Vạn Vô Quân lại bị cái tên Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương này độ hóa, nếu như đợi lát nữa không có tuyệt kỹ thì mình tuyệt đối sẽ cùng Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương liều mạng.
Thời điểm Lâm Phàm đang suy nghĩ những chuyện vớ vẩn này thì sắc mặt Hồng Vân tiên tử giống như nằm mơ.
Nàng tuy là có kiến thức rộng rãi thế nhưng lĩnh vực như vậy đúng là chưa từng gặp.
Lĩnh vực chi linh tự nắm giữ ý thức, hơn nữa còn là lĩnh vực chi linh quỷ dị như thế.
Kỳ thực Hồng Vân tiên tử cũng không biết, trong lĩnh vực của Lâm Phàm lĩnh vực chi linh cũng không cũng chỉ có Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, mà còn có “Đại Phàm Ca” chi linh và các loại lung ta lung tung lĩnh vực chi linh khác nữa.
Lĩnh vực này quá mạnh, thực sự là quá mạnh mẽ.
Lúc này, Lâm Phàm âm thầm câu thông với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương để cho hắn giao ra tuyệt kỹ Quang Bất Lưu Thu.
Chỗ tốt lần này đều bị Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương chiếm đi rồi, tuy nói mình chém giết năm tên Thần Thiên Vị tầng một Chân Pháp cảnh thế nhưng kinh nghiệm cũng không phải rất nhiều.
Làm cho Lâm Phàm coi trọng nhất vẫn là tuyệt kỹ của Vạn Vô Quân.
Có điều để Lâm Phàm có chút khó chịu chính là Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương không có trả lời, thời điểm khi Lâm Phàm nhìn vào trong học viện thì phát hiện Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương đang ở trong đó vui vẻ dạy dỗ Vạn Vô Quân.
Hơn nữa thủ đoạn dạy dỗ là cực kỳ tàn nhẫn giống như đã rất lâu không có dạy dỗ, dẫn đến Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương rất là hưng phấn.
- Cảm tạ ân cứu mạng của công tử, còn chưa thỉnh giáo công tử tôn tính đại danh.
Lúc này Hồng Vân tiên tử từ trong khiếp sợ dần ổn định lại cảm kích nói ra.
Lâm Phàm hiện tại cũng tạm thời không quấy rầy Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, chờ sau khi cái tên này kết thúc dạy dỗ thì trở lại tranh công pháp sau, trước tiên đem chuyện trước mắt giải quyết cho tốt đã.
Cô nương này mang báu vật trên người rốt cuộc là cái báu vật gì vậy.
- Tại hạ Lâm Phàm, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ đây là chuyện ta phải làm tiểu thư không cần đa lễ.
Lâm Phàm xua tay nói đạo nghĩa, thế nhưng nội tâm nhưng lại đang suy tư làm sao để gạt à không để biết đây bảo bối gì.
Lòng hiếu kỳ hại chết người.
Thôi, vẫn là chân chính hỏi cho rõ ràng. (may nó ko dùng chân phụ hỏi)
- Tiểu thư, ta nhìn những người này truy sát cô thật giống như là vì dị bảo trên người cô nương, có điều cô đừng suy nghĩ nhiều ta là người có lòng hiếu kỳ hơi lớn, chỉ muốn biết chứ không có ý tứ gì khác.
Lâm Phàm vội vàng giải thích sợ bị đối phương cho rằng mình là người xấu.
Dù sao tiểu gia vẫn là người chính nghĩa, làm sao có khả năng là hạng người tham tài đoạt bảo được, trừ khi là tài bảo quá lớn thì khác.
Hồng Vân tiên tử không nghĩ tới Lâm Phàm sẽ hỏi thẳng thắn như vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Lâm công tử suy nghĩ nhiều rồi, Hồng Vân cũng không có xem công tử là người ham muốn bảo bối.
Hồng Vân tiên tử cười nói.
- Đây chính là bảo bối bọn họ mong muốn cướp được. Lúc này, Hồng Vân tiên tử lấy ra một tấm bùa chú sau đó cũng không một chút nào có lòng phòng bị giảng giải.
- Tấm bùa này cũng không phải bảo bối gì mà là một tấm phù chỉ dẫn thăm dò bí cảnh.
- Phù chỉ dẫn bí cảnh?
Trong lòng Lâm Phàm có chút nghi hoặc, bí cảnh Cổ Thánh Giới không không phải là đều bị Cổ Tộc khống chế hay sao? Làm sao còn có vật này.
Đồng thời, Lâm Phàm đối với tính cách này của Hồng Vân tiên tử cũng là phục sát đất, lòng phòng bị như này mà vẫn có thể sống đến hiện tại, không thể không nói là cô nương này may mắn lắm.
- Công tử là đang cười Hồng Vân không có một tia lòng phòng bị nào?
Ngay ở thời điểm Lâm Phàm suy nghĩ lung tung Hồng Vân tiên tử mở miệng.
- A, không có, sao có thể có chuyện đó.
Sắc mặt Lâm Phàm lập tức thay đổi, lời lẽ đanh thép, biểu hiện rất là cao thượng.
- Công tử không có chuyện gì đâu, Hồng Vân từ nhỏ đã có thể cảm ứng tốt xấu có điều Hồng Vân biết Lâm công tử tuy rằng sát khí dày đặc nhưng điều này đều là do chém giết Cổ Tộc, bởi vậy Hồng Vân biết Lâm công tử là người tốt. Hồng Vân nói ra.
Lâm Phàm sững sờ lại không nghĩ rằng thế gian vẫn còn có người như vậy, có thể cảm ứng được người tốt, người xấu?
Có điều Lâm Phàm cũng nhìn ra, người tốt hay người xấu có khác nhau chỉ do lý niệm bất đồng, niềm tin bất đồng, mục tiêu tự nhiên cũng là bất đồng.
Nếu như thay cái góc độ mà nói, người tốt cũng được, người xấu cũng được, đều vì để cho mình sống càng tốt hơn mà thôi.
- Vậy thì tốt rồi, có điều cũng không cần gọi ta công tử cứ gọi ta là Lâm Phàm được rồi. Lâm Phàm nói nói.
- Cũng tốt, công tử cũng gọi ta là Hồng Vân đi Hồng Vân tiên tử cười nói.
- Hồng Vân.
- Lâm Phàm.
- Ha ha...
- Tấm bùa này tổng cộng có tám cái, ta cầm trong tay một cái còn những cái khác ở trên người những đồng môn khác, cũng không biết bọn họ có tìm được Thủy Hỏa bí cảnh hay không. Hồng Vân nói.
- Thủy Hỏa bí cảnh?
- Ân, đây là nơi an táng Thủy Hỏa Đại Đế, Thủy Hỏa Đại Đế là cường giả nghịch thiên cực kỳ lâu trước đây, cường giả tuyệt thế dung hợp hai đại chân lý thủy hỏa sau đó tọa hóa ở trong thiên địa, nơi này được coi là nghĩa địa chôn cất, coi như là Cổ Tộc cũng không biết. Hồng Vân tiên tử nói ra.
Lâm Phàm nghe được bốn chữ “Nghịch thiên cường giả” này, liền có hứng thú vô cùng, đối với cái gì gì... bí cảnh đó, Lâm Phàm rất thích, nhưng đặc biệt vẫn là nghĩa địa cường giả nghịch thiên.
Có điều không biết, Thủy Hỏa Đại Đế này đến cùng có tu vi gì và ở bên trong bí cảnh để lại cái bảo tàng gì.
- Cùng đi chứ, nhiều người tiến vào Thủy Hỏa bí cảnh thì sẽ an toàn hơn. Hồng Vân tiên tử nói nói.
- Ta đi hình như không hay lắm?
Trong lòng Lâm Phàm rất muốn đi, thế nhưng ngẫm lại nếu như cùng tiến vào bí cảnh khẳng định đồng môn Hồng Vân có ý kiến.
- Không có chuyện gì đâu, bí cảnh rất lớn, rộng lớn vô hạn, vô số bảo bối, hết thảy đều nhìn xem cơ duyên mỗi người, có người tìm khắp toàn bộ bí cảnh mà cơ duyên không có như vậy cũng là tay không mà quay về, mà người có cơ duyên tốt coi như là đứng tại chỗ cũng có thể có được bảo bối, vì lẽ đó nên loại tình huống này ta nghĩ rằng sẽ không tồn tại, chỉ là... Hồng Vân tiên tử nói tới đây thì im lặng, chỉ là các đồng môn của nàng cũng không phải nghĩ như vậy.
Lâm Phàm nhìn Hồng Vân tiên tử, hảo cảm với nàng càng tăng thêm.
Sau đó Lâm Phàm không khách khí với Hồng Vân tiên tử nữa hai người cùng hướng về phương xa bay đi.
Thủy Hỏa bí cảnh, Thủy Hỏa Đại Đế, nghe danh tự này có chút hoành tráng chỉ là hi vọng đồ vật bên trong đừng khiến người ta thất vọng.
Đồng thời cũng không biết lần này đồng môn Hồng Vân tiên tử đến bao nhiêu người, nếu như quá nhiều thì có chút phiền phức.