Lâm Phàm bây giờ đang cực kỳ tức giận, Thủy Hỏa Đại Đế này nhất định là một con hàng thích hãm hại người khác, làm gì có ai muốn người khác đi vào lăng mộ của mình lại còn làm ra nhiều loại thử thách như vậy, đây không phải là bẫy người sao?
Lâm Phàm rất là khó chịu đối với Thủy Hỏa Đại Đế này, nếu như bây giờ hắn còn sống, bảo đảm Lâm Phàm sẽ đem hắn đánh đến cha mẹ đều nhận không ra, tất nhiên là nếu đánh thắng được hắn đã, với tu vi như hiện giờ thì tạm tha cho hắn.
Ngay ở thời điểm Lâm Phàm đang phiền muộn, hư không bỗng hơi chấn động lên.
Lâm Phàm không khỏi ngưng trọng, không biết lại có món đồ quỷ quái gì muốn đi ra nữa đây.
Những Thạch Đầu Cự Nhân này đánh không lại tiểu gia, xem ra là đem tới thứ gì còn ác hơn rồi.
Nhưng khi Lâm Phàm nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện trong không gian thì lông mày cũng nhíu lại.
- Ngươi là ai? Lâm Phàm cảnh giác hỏi.
Người trước mắt này không phân biệt được nam nữ, đeo mặt nạ trên mặt, thân thể ẩn giấu trong bộ trường bào.
- Ngươi đi vào lăng mộ của ta nhưng lại không biết ta là ai à? Một đạo âm thanh không nhận rõ nam nữ được truyền ra từ người đeo mặt nạ.
- Thủy Hỏa Đại Đế? Trong lòng Lâm Phàm không khỏi khó hiểu một hồi, không thể nào, những Thạch Đầu Cự Nhân này không làm gì được tiểu gia nên bây giờ hắn muốn tự mình động thủ à.
Có điều không đúng, Thủy Hỏa Đại Đế này không phải đã chết rồi sao? Làm sao có khả năng xuất hiện ở đây.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Thủy Hỏa Đại Đế đã chết rồi. Lâm Phàm cảnh giác nói, đồng thời cũng lén lút bắt đầu bố trí.
Nhất định sẽ có một trận chiến đấu phát sinh, hơn nữa khí tức của cái tên này không hề tầm thường, dị thường khủng bố.
Thủy Hỏa Đại Đế không có mở miệng mà chỉ trôi nổi ở trong hư không nhìn Lâm Phàm, trong lòng hơi kinh ngạc.
Tuy rằng những Thạch Đầu Cự Nhân chỉ có sức mạnh thuần thúy nhưng cũng chưa từng có người nào có thể vượt cấp khiêu chiến nhiều lần như vậy, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi, có điều càng là như vậy càng tốt, chỉ có hạng tuyệt đại thiên kiêu mới có thể tiếp thu truyền thừa của nàng.
Đây cũng là cơ hội để cứu nàng đi ra ngoài.
- Đây chỉ là Nguyên Thần của bản Đế hóa thân thành, ngươi đã có tư cách tiến vào lăng mộ của bản Đế, không cần chống đối, bản Đế đưa ngươi cái này. Thủy Hỏa Đại Đế nói.
Nhưng trong lòng Lâm Phàm đã bắt đầu chửi má nó, không cần chống đối, chẳng lẽ thật sự coi tiểu gia là ngốc sao.
- Tốt, đưa ta cái gì đó đi đi. Ngoài miệng tuy rằng Lâm Phàm đồng ý, thế nhưng lại lén lút bố trí các tuyệt chiêu biến thái của mình.
"Đại Phàm Ca" vô sắc vô vị, vô hình vô ảnh, không có bất kỳ gợn sóng nào chính là Thánh phẩm khi chuẩn bị đánh lén.
Thủy Hỏa Đại Đế chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Phàm, từ bên trong trường bào vươn ra một bàn tay khiến cho Lâm Phàm kinh ngạc.
Bàn tay này, nhẵn nhụi bóng loáng, trắng nõn như ngọc, năm ngón tay dài nhỏ, móng tay óng ánh trong suốt, không hề giống bàn tay của một người đàn ông a.
"Tiên sư nó, ta lấy nó làm gì, tự quay tay sao?” Trong lòng Lâm Phàm thầm mắng.
Ngay khi Thủy Hỏa Đại Đế đã đến gần, thân hình Lâm Phàm liền lấp lóe.
- Hừ, muốn lừa gạt tiểu gia, ngươi còn quá non nớt.
Trong chớp mắt, Lâm Phàm biến mất tại chỗ, không gian xung quanh trong nháy mắt bị một đoàn sương mù bao phủ.
- Lĩnh Vực.
Ở trong chớp mắt Thủy Hỏa Đại Đế đang sững sờ, lĩnh vực của Lâm Phàm liền mở ra, đem Thủy Hỏa Đại Đế vây trong đó.
- Xem ngươi còn dám tự xưng là Thủy Hỏa Đại Đế nữa không? Ngày hôm nay tiểu gia sẽ cho người thành đầu heo. Lâm Phàm tức giận mắng, đánh về phía Thủy Hỏa Đại Đế.
"Ngươi...." Thủy Hỏa Đại Đế không ngờ tới tên này vậy mà lại không tin tưởng mình, tuy nhiên cũng có chút tán thưởng, có chút trí tuệ không phải là kẻ thiểu năng, bây giờ cần phải nhìn kĩ xem tiềm lực của người này ra sao.
Mặc dù Thủy Hỏa Đại Đế bây giờ đây chỉ là một tia Nguyên Thần hóa thân thế nhưng có thực lực của nàng vẫn vượt xa Lâm Phàm.
Có điều Thủy Hỏa Đại Đế đang có ý định muốn nhìn một chút tiềm lực của Lâm Phàm, cho nên đã hạ thấp thực lực của bản thân.
Trong lúc hai người giao thủ, hư không không ngừng bị phá nát, nhưng sau đó lại không ngừng dung hợp.
Sương mù quấn quanh, liên tục bao phủ Thủy Hỏa Đại Đế.
Lâm Phàm rất vui vẻ, thời điểm hít vào "Đại Phàm Ca" là ngươi tiêu rồi, tiểu gia để cho ngươi biết sự lợi hại của thiên hạ đệ nhất dâm dược à nhầm thần dược.
"Ân." Lúc này, sắc mặt Thủy Hỏa Đại Đế dưới lớp mặt nạ có hơi thay đổi, phát hiện trong cơ thể có một luồng cảm giác khô nóng.
“Sương mù này có vấn đề.” Thủy Hỏa Đại Đế nhận ra sự bất thường, sức mạnh hùng hậu phát ra bắt đầu áp chế những xao động ở trong người.
Nhưng thứ để Thủy Hỏa Đại Đế kinh hãi đến biến sắc nhất chính là một cỗ sức mạnh nóng ran này thế nhưng lại đột phá áp chế, bắt đầu tràn ra.
"Sao có thể có chuyện đó.” Thủy Hỏa Đại Đế không dám tin, lĩnh vực của người này rốt cuộc là thứ gì?
Tuy nói đây chỉ là một tia Nguyên Thần phân thân mà mình để lại, nhưng thực lực của đối phương bây giờ cũng không có khả năng đối kháng.
- Hừ, muốn lừa bịp tiểu gia, bây giờ biết tiểu gia lợi hại rồi, che giấu kĩ như thế, hiện tại tiểu gia liền để ngươi hiện nguyên hình.
Lâm Phàm nhìn vào người đeo mặt nạ đang lay động thân thể, mừng như điên, thân hình lấp loé bay về hương người đeo mặt nạ.
"Quang Bất Lưu Thu."
Lâm Phàm triển khai thần kỹ muốn nhìn xem cái tên đang ẩn dưới lớp mặt nạ này rốt cuộc là ai.
Thủy Hỏa Đại Đế thần thức đã hơi mơ hồ, đột nhiên có ánh hào quang lóe lên.
Lâm Phàm đánh một đòn thành công, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
- Là người hay quỷ thì cũng phải hiện nguyên hình dưới tay tiểu gia, để coi ngươi là ai nào. Lâm Phàm quay đầu, muốn nhìn một chút người trước mắt này rốt cuộc là ai.
Nhưng một khắc khi Lâm Phàm dời ánh mắt qua thì lại ngây ngốc đứng hình tại chỗ.
- Này, sao lại thế...
Lâm Phàm trợn tròn mắt, có chút không dám tin cảnh tượng trước mặt.
Mặt nạ rơi xuống, lộ ra một gương mặt khuynh thành khó dùng lời nói để hình dung.
Khuôn mặt này lộ ra vẻ cao quý, thần thánh, khí chất cao cao tại thượng, hai búi tóc đen sóng biếc dập dờn khoác lên hai bờ vai trắng như tuyết.
Mà càng làm cho Lâm Phàm trợn mắt hốc mồm chính là một thân thể vô cũng tuyệt mỹ đang ở ngay trước mắt hắn.
Da thịt trắng mịn màng như tuyết, mà cặp tuyết phong kia càng lắc lư mãnh liệt, hai điểm đỏ bừng lóng lánh tứ phương.
Tại một khắc đó, thiên địa đều ảm đạm phai mờ, đã không có một tia hào quang.
- Ta...Lâm Phàm đã hoàn toàn bối rối.
Hắn không nghĩ tới người này lại là một nữ tử.
Nhưng ngay thời khắc Lâm Phàm thất thần, một cánh tay ngọc bắt được cánh tay hắn.
- Ngươi muốn làm gì? Thời khắc này, Lâm Phàm có chút hoảng rồi, từ khi dùng "Đại Phàm Ca” tới nay, đây là lần thứ nhất phát sinh tình huống như vậy.
Ở trong chớp mắt khi Lâm Phàm thất kinh, một gương mặt khuynh thành đã ở ngay trước mặt hắn.
Giờ khắc này, khuôn mặt Thủy Hỏa Đại Đế đỏ bừng, bên trong tròng mắt trong suốt phảng phất như có hai đám lửa đang thiêu đốt.
- Đây rốt cuộc là cái gì? Mau giải đi. Thủy Hỏa Đại Đế ngâm khẽ, nội tâm vạn phần hoảng sợ, thế nhưng thân thể nhưng lại không theo khống chế mà dựa vào ngực Lâm Phàm.
- Cái này không giải được a, ngươi mau thả ta ra, ta là có người đã có vợ. Lâm Phàm giẫy giụa, nhưng cái tay này của Thủy Hỏa Đại Đế giống như một cây kiềm sắt nắm chặt lấy Lâm Phàm.
Sau đó hai tay giống như linh xà vậy, quấn quanh ở trên cổ của Lâm Phàm.
- Ta muốn! Thần thức của Thủy Hỏa Đại Đế hoàn toàn bị "Đại Phàm Ca" nắm trong tay, chỉ có thể truy tìm ham muốn nguyên thủy.