Phía trên cao, Mộng Hằng Thiên nhìn tông chủ, hỏi.
Vân Tông tông chủ nhìn những chuyện đang xảy ra, chỉ hờ hững không nói gì, lắc đầu:
-Không cần, ai cũng không nên ra tay.
Mông Hằng Thiên đắn đo nói.
Hắn cũng không lo cho bọn Liễu Ngân, vì tu vi của hắn họ rõ như ban ngày, đúng là vị Nhân tộc cường hãn thật đó nhưng nếu so sanh với Liễu Ngân thì cách biệt không ít a.
-Ngươi nhìn, hắn là hi vọng của các chủng tộc, có ý chí tiến lên, không ai có thể ngăn cản, mà mạch chuyện có thể thay đổi vi diệu, mà hắn lại là niềm hi vọng nên sẽ có điểm hơn người, không thể chết hay bị đánh bại dễ dàng đâu.
Vân Tông tông chủ sau một thoáng trầm ngâm, nói.
-Tông chủ, chẳng lẽ ngươi….
Mộng Hằng Thiên kinh ngạc nhìn về tông chủ, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Vân Tông tông chủ chỉ lắc đầu yếu ớt:
-Mộng Hằng Thiên, ngươi có tin là ta và ngươi liên thủ cũng không thể giết hắn mà hắn còn có thể chạy thoát không? Thậm chí là ngày hôm sau ta và ngươi sẽ phải chết trong tay người này?
-Tông chủ, sao có chuyện đó được? Tuy hắn vô cùng cường hãn nhưng khi ta và ngươi liên thủ thì có thể giết hắn như giết một con gà a.
Mộng Hằng Thiên không tin, chuyện này sao có khả năng xảy ra được.
Hắn biết tu vi của tông chủ, cho dù có là Quân Vương của Cổ Tộc thì cũng không phải là đối thủ của người, vậy mà một tên Nhân tộc chưa trưởng thành lại có khả năng từ trong tay người chạy trốn, càng khỏi nói đến việc 2 người họ cùng liên thủ?
-Được rồi, xem đi rồi ngươi sẽ hiểu.
Giờ khắc này, hiện trường lại xôn xao một trận.
-Các ngươi nhìn xem, tên Nhân tộc kia muốn hủy kho binh khí của Đại sư huynh kìa.
Lâm Phàm đã nói sẽ hủy diệt Kình Thiên Phong thì chắc chắn không để nơi này lưu lại một tòa kiến trúc nào.
Xòe tay ra, nắm bắt mọi thứ, không gì có thể chống đỡ.
Ầm ầm!
Bên cạnh đại điện có một tòa kiến trúc, nơi đó được bảo vệ bởi một trận pháp vô cùng mạnh mẽ, vậy mà dưới sự tấn công của Lâm Phàm, trong nháy mắt, thì cả trận pháp và tòa kiến trúc đó đều không thể sức chống đỡ, ngay lập tức sụp đổ.
-Đây chính là kho binh khí của Đại sư huynh a, bên trong có số binh khí nhiều không đếm xuể, thậm chí là có Đạo khí.
-Nhân tộc này, thật sự muốn chết, nếu như Đại sư huynh trở về biết kho binh khí bị phá, không tức điên mới lạ.
…………
Lâm Phàm không nghĩ tới kho binh khí này lại có không ít linh khí nha, tận mấy trăm món, xem ra tên Đại sư huynh này khá giàu có a.
Bất quá, ngẫm lại cũng đúng, Vân Tông hàng phục được một vài Luyện khí sư của Cổ Tộc, cho bọn họ ngày đêm luyện khí không ngừng.
Tuy rằng tỉ lệ thành công không cao nhưng luôn có thể chế ra được linh khí.
Mà Liễu Ngân, thân là Đại sư huynh, đương nhiên sẽ không thiếu món nào.
Bất quá, Lâm Phàm làm vừa ý chính là, trong kho này có một Đạo khí hạ phẩm.
Tuy chỉ là một món hạ phẩm nhưng theo như lão già kia nói, nhiều người đến linh khí còn không có chứ đừng nói đến Đạo khí.
-Hừ, đã như vậy, ta nuốt hết toàn bộ xem thế nào.
Tay Lâm Phàm khẽ động, bóp nát tòa kiến trúc này, cùng lúc đó Linh khí và Đạo khí bay đầy trời, tản ra từng trận thần quang.
Các đệ tử vây xem nhìn thấy tình huống này, trong mắt xuất hiện tia tham lam.
Nhưng bọn họ biết nơi này đang có chuyện gì, hơn nữa bọn họ còn biết được, sau khi Đại sư huynh trở về, nhất định sẽ có chuyện xảy ra, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn.
-Nuốt!
Lâm Phàm mở miệng hô lớn, dòng khí xoay chuyển, từng cái Linh khí cùng Đạo khí lập tức bay đến Lâm Phàm, chạm vào Động Thiên của hắn.
Ầm! Ầm!
Thời điểm hai bên chạm nhau, những Linh khí này lập tức nổ tung, hóa thành sức mạnh tinh khiết dung nhập vào Động Thiên.
Thượng Cổ Đại Yêu vô hưng phấn, lập tức há mồm, tiến hành cắn nuốt.
Những đệ tử của Kình Thiên Phong đang bưng đũng quần nhìn tình cảnh đó như đứt từng khúc ruột, bọn họ không nghĩ tên này có thể càn rỡ đến mức phá luôn kho binh khí quý như vậy.
Sau này, bọn họ rời khỏi Kình Thiên Phong mà không có những Linh khí này thì làm sao sống nổi.
……………
Lúc này, đâu đó trong bí cảnh của tông môn.
-Đại sư huynh uy vũ, tiểu nghiệt súc này bị Đại sư huynh vỗ một phát chết tươi.
Có Phương Vĩ Phong, thiên hạ đệ nhất nịnh hót theo cùng, làm tên Liễu Ngân hay tự yy lúc nào cũng thấy thoải mái, được vỗ mông ngựa cũng không tệ.
Vì Liễu Ngân thích nghe tên này nịnh nên đi bí cảnh lần này đã dẫn hắn theo.
Có lúc Liễu Ngân đưa các sư đệ người nào làm hắn vui vẻ, tạo thành một đoàn đội tiến vào bí cảnh, giúp bọn họ tăng kinh nghiệm bằng cách đánh boss, giết quái.
Mà những thứ này đối với hắn mà nói, đã không còn tác dụng.
Nhưng đối với những đệ tử này thì đây là một bảo tàng, có thể được theo hắn vào đã là một chuyện vô cùng may mắn.
Phương Vĩ Phong đang cực kì hưng phấn, theo Đại sư huynh thì hắn được lợi rất nhiều, nếu như một mình tiến vào thì không biết bao giờ mới ra, còn theo đuôi sư huynh, hắn không cần bỏ ra bao nhiêu sức, mà lại rất an toàn.
Loại hưởng thụ này, đi đâu mới có thể có được a.
-Ân, các đệ cố gắng theo ta, ta sẽ không bạc đãi ai đâu.
Liễu Ngân lạnh nhạt nói.
Bí cảnh rất nguy hiểm, nhưng theo Liễu Ngân thì những thứ này dễ như ăn cháo, chỉ cần giơ tay lên là có thể giải quyết, căn bản là không có bất kì khó khăn gì.
-Đai sư huynh, Phương Vĩ Phong ta đồng ý theo ngươi cả đời.
Phương Vĩ Phong vô cùng hưng phấn nói.
-Chúng ta cũng vậy.
-Có Đại sư huynh ở đây, thì những bí cảnh như thế này còn không phải là hoa viên của chúng ta, muốn đễn thì đến, muốn đi thì đi hay sao sao, không còn khó khăn như trước đây nữa rồi.
Mấy người theo sau Liễu Ngân đều nói.
Đối với bọn họ, cuộc sống như thế thật sảng khoái.
Có Đại sư huynh mở đường, số lượng bảo vật của họ sẽ ngày càng nhiều.
……….
Chuyện như vậy, Vân Tông tông chủ đã sớm biết nhưng cũng không nói gì.
Đối với hắn, một số đệ tử không trải qua hiểm cảnh thì không thể trưởng thành, sau này, nếu gặp phải Cổ Tộc, không khác gì như hiệp sĩ giấy hay anh hùng rơm.
Đáng tiếc là chuyện này đã thành phong tục, bây giờ có muốn ngăn chặn cũng đã muộn.
Vừa lúc đó, tâm thần Liễu Ngân đột nhiên chấn động, sắc mặt đại biến, vẻ mặt hắn vẫn đang lạnh nhạt bỗng dung tức giận như muốn phun lửa.
-Đồ hỗn trướng, ta mà không giết ngươi thề không làm người.
Trong chớp mắt, Liễu Ngân đã thay đổi hoàn toàn, đám Phương Vĩ Phong đang nghi hoặc, không biết có chuyện gì lại làm Đại sư huynh giận dữ như vậy.
Phương Vĩ Phong vội vàng hỏi:
-Đại sư huynh, làm sao vậy?
-Tất cả theo ta trở về!
Liễu Ngân vung ống tay áo, trực tiếp đem đám người Phương Vĩ Phong mất tại chỗ.
-Nhân tộc ghê tởm, dám hủy Kình Thiên Phong của ta, cho dù ngươi là khách quý của Vân Hà trưởng lão thì ta cũng phải giết ngươi.
Trong khoảnh khắc Đạo khí bị hủy thì Liễu Ngân đã rõ mọi chuyện.
Nghĩ đến việc chính mình khổ sở thu thập một kho binh khí lại bị cái tên vô liêm sỉ kia phá hủy, trong lòng ngập tràn lửa giận.