Người khác không nhìn ra sự lợi hại của Lâm Phàm nhưng Liễu Ngân thì cảm nhận được.
-Kiếm ý thật tuyệt.
Liễu Ngân không nghĩ tới Nhân tộc này lại mạnh như vậy, một ngón tay như nắm giữ ngàn đạo quân, mang theo sát ý càn quét mọi thứ, đã cản được một chưởng của hắn.
Nhưng như vậy thì đã sao, hôm nay hắn nhất đinh phải giết chết tên đáng chết này.
Dù hiện giờ Lâm Phàm là Thần Thiên Vị cảnh giới Bất Tử tầng thứ tư nhưng pháp lực lại như một đại dương mênh mông.
Những thứ này làm hắn không kém Liễu Ngân tý nào cả.
Lâm Phàm để tay trái ở phía sau, đang suy nghĩ xem có nên lấy một viên gạch ra đánh ngất tên này hay không.
Hay là sử dụng “Đại Phàm Ca” để cho hắn tiến vào trạng thái cuồng ma.
Những ý nghĩ liên tục lóe trong đầu Lâm Phàm, sau đó hắn mang theo lực lượng mạnh mẽ cùng khí thế như muốn xé toạc bầu trời bổ xuống Liễu Ngân.
-Nhân tộc này thật sự ngang cơ với Liễu Ngân, chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhóm đề tử chung quanh khiếp sợ nhìn trận đấu trước mắt.
Bọn họ phát hiện ra, Nhân tộc này có thể không phân cao thấp với Đại sư huynh.
Có được thực lực như vậy, thì xác thực là có tiền vốn đối đầu với Đại sư huynh.
Lâm Phàm đọc đủ loại thư tịch bên trong Tàng Thư Các, nên hiện tại hắn đã lĩnh ngộ đươc rất nhiều thứ mà trước đây hắn chưa biết.
Điều này giúp cho toàn bộ công pháp gia tăng một lực lượng rất.
Bởi vậy khi hắn xuất thủ thì trời đất đều rung chuyển, dù cảnh giới của Liễu Ngân cao hơn thì thế nào, hắn vẫn đấu tay đôi được đấy thôi.
Bất quá Lâm Phàm lại thấy phiền não vì những pháp tắc mà Liễu Ngân lĩnh ngộ được lại có chút khó giải quyết.
Xem ra, nếu muốn trấn áp tên này về mặt thực lực, cơ bản là không thể nào, vậy thì chỉ có thể đi con đường nham hiểm thôi.
-Hừ, Liễu Ngân ngươi cũng chỉ có thế, tu vi ta thấp hơn ngươi thì thế nào, ngươi chỉ là bông hoa trong nhà kính, chỉ biết an nhàn mà hưởng thụ thôi.
Lâm Phàm hiện tại muốn kể nhân sinh chí lý.
-Muốn chết.
Giờ phút này, sắc mặt Liễu Ngân âm trầm, hắn không nghĩ tới tên Nhân tộc này lại mạnh như vậy, trong một thời gian ngắn đã không thể nắm bắt được hành tung của đối phương.
Lâm Phàm xuất hiện bốn phương ám hướng xung quanh Liễu Ngân, một chưởng, một quyền, một chiêu kiếm đều ẩn chứa sưc mạnh Chí Cao, mỗi một lần ra tay đều mang theo khí thế kinh người mà xuất ra.
-Đại sư huynh? Chỉ bằng ngươi mà cũng xứng để các đệ tử khác xưng là Đại sư huynh sao? Động Thiên này là do Khai Sơn Lão Tổ để lại cho cho các ngươi nghỉ ngơi, sau đó rèn luyện để cùng Cổ Tộc giao tranh, nhưng Đại sư huynh như ngươi lại đem chỗ này xây dựng ra một Kình Thiên Phong xa hoa vậy, cho dù là đại điện của Tông chủ cũng không bằng nơi này.
-Ngươi xem những đệ tử này đi, bọn họ vào tông môn là vì mục đích gì? Đương nhiên là vì rèn luyện chém giết Cổ Tộc, vì để bảo vệ người thân của mình, vậy mà ngươi lại lôi kéo bọn họ chỉ vì muốn hoàn thành tư tâm làm tông chủ của ngươi.
Lâm Phàm căn bản không biết tâm tư của Liễu Ngân, nhưng đây là chuyện thường có ở mỗi tông môn.
Hơn nữa, khi nhìn thấy sự xa hoa của Kình Thiên Phong thì Lâm Phàm cũng đã đoán được phần nào.
Bất quá Lâm Phàm chỉ tùy tiện nói ra nhưng lại trúng điểm mấu chốt.
Những đệ tử đang vây xem khi nghe thấy những câu này, sắc mặt khẽ biến hóa.
Bọn họ đột nhiên nghĩ lại, trước đó, chính mình khi vào tông môn là vì cái gì?
Thứ nhất là giữ được tính mạng, thứ hai là học võ, được rèn luyện để chém giết Cổ Tộc.
Nhưng theo thời gian, bọn họ phát hiện nội tâm của mình có chút biến hóa.
Thậm chí còn có ý nghĩ ở nơi này rất an toàn, không cần băn khoăn gì mà có thể sống an nhàn cả đời, vô tư vô lự.
-Nói bậy, hôm nay ta nhất định phải chém chết ngươi!
Liễu Ngân không nghĩ đến tên Nhân tộc này lại nói trúng tim đen của hắn, tức giận gầm lên.
-Sao thế? Bị ta nói trúng rồi sao? Thẹn quá hóa giận là không được đâu, ta thật muốn biết vị trí của ngươi trên bảng xếp hạng truy nã là bao nhiêu.
-Hừ, là Thần Thiên Vị cành giới Pháp Tắc bị truy nã, mà đứng hạng 300000, ngươi có thấy mất mặt hay không?
-Mặc dù ta chỉ là Thần Thiên Vị cảnh giới Bất Tử nhưng trên bảng xếp hạng truy nã, ta hơn hẳn ngươi cả 10 con phố đấy.
………………….
Các đệ tử vây xem, nghe Lâm Phàm nói thế thì cả kinh, tu vi của Đại sư huynh rất cao nhưng ít khi đi ra ngoài chém giết Cổ Tộc, cho nên, vị trí trên bảng xếp hạng không cao lắm.
Bất quá, khi nghe Nhân tộc nói, bản thân hắn xếp hạng rất cao thì bọn họ có chút hiếu kì, không biết rốt cuộc là vị trí xếp hạng của tên này cao bao nhiêu.
Sau đó, có một vài đệ tử lập tức chạy đi xem bảng truy nã.
Không xem thì thôi, chứ nhìn rồi thì khiến người ta hết hồn, một tên hô lên:
-Cái gì chứ, tên Nhân tộc này xếp thứ 200.
Lời vừa ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, lập tức mở ra tra mà không
cần chạy đi xem bảng xếp hạng.
Khi bọn họ tìm kiếm tên Lâm Phàm thì bị con số đỏ chót làm cho chóng mặt.
Rốt cuộc là hắn đã giết chết bao nhiêu tên Cổ Tộc mới có được vị trí này a.
-Hạng 200?
Lâm Phàm nghe thế cũng kinh ngạc một phen, hắn không nghĩ tới, thứ hạng của mình lại cao như vậy.
Xem ra mình bẫy chết một đại quân Cổ Tộc, nên thứ hạng của mình thăng lên như hỏa tiễn.
Bảng truy nã này là ngoài ý muốn của Cổ Thánh Giới Thiên Ý nha.
Nhưng một đại quân kia cũng không phải do chính tay hắn giết mà, chỉ là bị bẫy chết thôi.
Xem ra Cổ Thánh Giới Thiên Ý muốn tính toán tất cả lên đầu hắn.
-Sao? Nghe thấy không, mọi người đều đang xem thứ hạng của ngươi, ta thấy là, Đại sư huynh như ngươi sớm đã mê muội hưởng thụ trong này lâu quá rồi, nếu như bây giờ, Cổ Tộc đánh vào Vân Tông thì ngươi sẽ là người chạy đầu tiên.
Tài ăn nói của Lâm Phàm không tệ, có thể đổi trắng thay đen.
Liễu Ngân mặc dù không có như vậy nhưng LâmPhàm có thể nói ngược được.
-Câm miệng, ngươi dám nói xấu ta.
Sắc mặt Liễu Ngân, ngày càng trắng bệch.
-Xấu hay không xấu, lòng mỗi người tự biết, ngươi xem những đệ tử xung quanh xem, tuy rằng tu vị của bọn họ không bằng ngươi, nhưng trong lòng bọn họ không muốn cạnh tranh địa vị, một lòng đều muốn chém giết Cổ Tộc, cứu vớt các chủng tộc sinh linh của Đại Thiên thế giới. Các ngươi nói xem, các ngươi có phải như vậy không?
Sắc mặt của những đệ tử đang xem hơi đổi, khi nghe nói thế thi lại không phản bác.
Khẳng định chúng ta chính là người như vậy.
Tuy Đại sư huynh cùng Nhân tộc có cừu oán nhưng lời nói này cũng là suy nghĩ trong lòng họ.
Một tên đệ tử đột nhiên điên cuồng rống, đỏ cả mặt:
-Vâng, ta vào Vân Tông là muốn tăng tu vi, sau đó là đi chém giết Cổ Tộc, cứu vớt các sinh linh chủng tộc của Đại Thiên thế giới.
-Không sai, chúng ta chính là vì chủng tộc sinh linh của Đại Thiên thế giới, không muốn bị Cổ Tộc ức hiếp mới đến Vân Tông.
-Ta cũng vậy, tu vi của ta mặc dù chỉ là Thần Thiên Vị cảnh giới Lĩnh Vực tầng thứ hai, thế nhưng số Cổ Tộc chết dưới tay ta thì đếm không xuể, vị trí trên bảng xếp hạng của ta là 23 vạn, còn cao hơn cả Đại sư huynh.
-Ta ở vị trí 28 vạn, cũng cao hơn Đại sư huynh.
-Ta cũng cao hơn.
Các đệ tử sau khi tra xét bảng truy nã đều tự hào rống lên.
Theo suy nghĩ của bọn họ, hạng cao hơn Đại sư huynh cũng là một loại tự hào.
Vân Tông tông chủ nhìn đám đệ tử bên dưới đang hô hào mà vui mừng gật đầu.
Chỉ là tình huống bây giời có gì đó sai sai.
-Liễu Ngân ngươi nhìn xem, những đệ tử ngươi luôn không đặt vào mắt mà công chém Cổ Tộc lại cao hơn ngươi nhiều, ta thật mất mặt dùm ngươi, haizz…
-Bất quá cũng đúng nha, tu vi của ta thấp hơn ngươi hai bậc nhưng ngươi lại không làm gì được ta, xem ra ngươi cũng chỉ là bông hoa trong nhà kính, chỉ xem được mà không dùng được.