Lâm Phàm cũng được xem là giàu có, nhưng so với Tà Minh Thái Tử thì không là gì, lúc mới thấy hắn không để ý, nhưng khi cái cung điện trong mây kia bay qua đỉnh đầu mình thì hắn phát hiện, cung điện kia dĩ nhiên là một cái thượng phẩm Đạo khí.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm gặp một tên giàu như vậy.
Sinh linh Đại Thiên thế giới, có một cái thượng phẩm Đạo khí thôi đã được gọi là con nhà giàu, số người như vậy chỉ sợ đếm được trên đầu ngón tay.
Đối với sinh linh các chủng tộc trong thế giới này mà nói, luyện chế bảo bối là điều không thể, muốn có bảo bối chỉ có thể cướp đoạt trong tay Cổ Tộc.
Mà bây giờ, hành cung của Tà Minh Thái Tử là một thượng phẩm Đạo khí, rõ ràng Tà Minh rất mạnh.
Hiện tại, Mị Tộc đã rời đi, cho nên Lâm Phàm sẽ không để Tà Minh Thái Tử đuổi theo.
Hắn xuất ra một đạo kiếm ý, phách mở đám mây bao quanh cung điện ra, lộ ra hình thể chân chính của nó.
Thiên phú của Mị Tộc đã truyền hình ảnh đến gần như tất cả sinh linh của thế giới.
Khi cung điện xuất hiện, nó làm tất cả kinh hãi.
Uy danh của Tà Minh Thái Tử đối với một ít chủng tộc, như sấm nổ bên tai.
Thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn tàn nhẫn, càng khiến người ta căm phẫn chính là Tà Minh Thái Tử chuyên môn ra tay với nữ tử của các chủng tộc, sau mỗi lần thoả mãn hoặc chơi chán rồi, sẽ hút bọn họ thành thây khô.
Loại thủ đoạn này, quá mức tàn nhẫn.
Bây giờ, Nhân tộc Đại Đế ra tay ngăn cản đường đi của Tà Minh Thái Tử, trong lòng bọn họ càng hy vọng Đại Đế có thể giết chết hắn.
- Kẻ nào to gan dám ngăn cản đường đi của bản Thái Tử?
Lúc này, cửa lớn sơn son thiếp vàng mở ra, có vài đạo hào quang chiếu rọi không trung, một ít cánh hoa lơ lửng.
Tà Minh Thái Tử mặc hồng bào, đứng yên trong hư không nhìn Lâm Phàm.
- Ngươi dám ngăn cản đường đi của bản Thái Tử? Tà Minh Thái Tử lớn tiếng hỏi.
Hai con mắt hắn âm trầm, không ngừng đánh giá Lâm Phàm.
Hắn không biết lai lịch của sinh linh này đến cùng là như thế nào, lại có can đảm ra tay mình, chẳng lẽ chán sống rồi.
Lâm Phàm tùy ý lướt qua Tà Minh Thái Tử, cảnh giới của hắn là Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh.
Rất mạnh, đúng là cường giả hàng thật giá thật.
Dù là Uy Quân Vương cũng không phải đối thủ của tên này.
Chính vì hắn có thực lực như vậy mới dám thẳng mặt truy kích Cổ Tộc, để đòi giao ra Mị Tộc.
Trong Cổ Thánh Giới, tuy nói Cổ Tộc là vua, nhưng nói trắng ra chính là lấy thực lực suy tôn, nắm đấm ai to, người ấy có quyền.
Tà Minh Thái Tử mang thượng phẩm Đạo khí trên người, thực lực bản thân hắn, không phải Thần Thiên Vị tầng bảy bình thường có khả năng đối kháng.
Lúc này, Lâm Phàm cũng không có dừng mắt trên người của Tà Minh Thái Tử mà đang nhìn về phương xa.
Hắn cảm nhận được một cổ hơi thở cắt ngang qua hư không, đang nhanh chóng hướng về bên này.
Nội tâm Lâm Phàm không ngừng nhảy lên, máu trong cơ thể cũng đang sôi trào.
Cổ Tộc Chí Cao, nhân vật khủng bố được coi là vô địch trong Cổ Thánh Giới, cường đại đến mức làm người ta giận sôi máu.
Trong lòng Lâm Phàm vô cùng căng thẳng, nhưng vào lúc này đường là do mình chọn, coi như có người hãm hại, thì cũng phải cố gắng giết ra.
Đưa một giọt máu cho Mị Tộc, là lưu lại cho mình một đường lui.
Nếu quả thật bị Cổ Tộc Chí Cao đánh thành thịt nát thì vẫn có thể Tích Huyết Trọng Sinh.
- Hừ, bản Thái Tử đang hỏi ngươi đó? Ngươi điếc hay sao hả?
Tà Minh Thái Tử thật sự nổi giận rồi, hắn phát hiện sinh linh trước mắt này không coi mình ra gì.
Mình là ai? mình là Tà Minh Thái Tử, dưới một người trên vạn người.
Một thân tu vi kinh thiên động địa, trong Cổ Thánh Giới cũng là tồn tại hoành hành bá đạo.
Khống chế ngàn vạn sinh linh, chỉ cần một ý nghĩ là có thể lấy tính mạng của bọn họ.
Nhưng hôm nay, một sinh linh nho nhỏ lại không nhìn hắn vào mắt, sao hắn không giận cho được.
Các chủng tộc khác đang xem màn sáng, lúc này đang suy tư.
Tà Minh Thái Tử tuy rất mạnh mẽ nhưng nếu so với Cổ Tộc Chí Cao thì chả là cái đinh gì.
- Tà Minh Thái Tử chỉ hung hăng nhất thời mà thôi, hôm nay nhất định sẽ phải chết thảm ở chỗ này.
- Đây là đương nhiên, các ngươi không nhìn thấy Nhân tộc Đại Đế căn bản không để ý đến hắn sao? Hiển nhiên là đang chờ Cổ Tộc Chí Cao đến.
- Nhưng Nhân tộc Đại Đế vừa chính miệng thừa nhận mình không phải là đối thủ của Cổ Tộc Chí Cao, sao vẫn muốn ở lại chờ hắn tới.
- Nhân tộc Đại Đế không phải đã nói rồi sao? Vì muốn thấy rõ thực lực của Cổ Tộc Chí Cao cùng bộ mặt thật của hắn, nên ngài mới ở lại, trong các ngươi, có ai biết thực lực của Cổ Tộc Chí Cao cao bao nhiêu không?
Lúc này, các đại tông môn, thế ngoại đào nguyên đều thảo luận chuyện này.
Bọn họ biết chuyện hôm nay là hành động nghĩa hiệp.
Nhưng làm cho bọn họ lo lắng hơn là, lát nữa Nhân tộc Đại Đế đánh không lại Cổ Tộc Chí Cao, có thể chạy thoát hay không.
...
- Đồ chó chết!
Tà Minh Thái Tử không thể nhịn được nữa, vọt xuống đánh về hướng Lâm.
- Ngươi đã muốn chết, vậy bản Thái Tử sẽ tác thành cho ngươi.
Tà Minh Thái Tử xuất ra một trảo, máu thịt trong tay lập tức biến mất hóa thành hắc sắc bạch cốt, dưới ánh sáng tản ra sự sắc bén, như muốn xé rách tất cả.
Lâm Phàm đứng ở đó, động cũng không động, vì căn bản, hắn không để công kích này vào mắt.
Lúc này, trong lòng Lâm Phàm chỉ có Cổ Tộc Chí Cao, những thứ khác đã không còn quan trọng nữa.
- Chết cho ta.
Ầm ầm!
Một trảo đánh lên ngực Lâm Phàm, đáng nhẽ sẽ là cảnh máu thịt lẫn lộn, nhưng chỉ thấy ánh lử toé ra cùng với âm thanh keng keng của kim loại va chạm vào nhau. Đánh vào ngực của hắn giống như đánh vào cục sắt vậy.
Lâm Phàm vung tay lên Quang Bất Lưu Thu mắt phát động trong nháy.
Tà Minh Thái Tử cảm thấy lạnh hết sống lưng, cảm nhận được sự uy hiếp.
Sự việc làm cho Tà Minh Thái Tử không dám tin chính là, một chiêu của mình đánh lên người đối phương không có một chút tác dụng nào.
Đối phương thậm chí không thèm động.
- Sao lại như thế?
Tà Minh Thái Tử cúi đầu phát hiện, trong nháy mắt mình đã trần như nhộng, lúc này sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Các chủng tộc đang xem thấy cảnh này thì từng người từng người suýt chút nữa phun ra hàng loạt.
Bọn họ không nghĩ đến sự tình sẽ biến thành như vậy.
Lúc đầu còn nghĩ rằng, Nhân tộc Đại Đế cùng Tà Minh Thái Tử sẽ phát sinh một hồi chiến đấu kinh thiên động địa, đâu nghĩ rằng sự tình kịch tính đó lại biến thành như thế này.
- Ha ha, các ngươi mau nhìn tiểu đệ đệ của Tà Minh Thái Tử kìa, thật không ngờ nó nhỏ như vậy, nếu như không nhìn kỹ, có lẽ không nhìn ra được.
- Sợ rằng Tà Minh Thái Tử còn không biết Mị Tộc đã triển khai thiên phú truyền hình ảnh đi khắp mọi nơi, nếu không có thể chết vì ngại mất.
- Chiêu thức của Nhân tộc đại đế, thật mạnh!
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Tà Minh Thái Tử sau đó hơi lắc lắc đầu
- Không nghĩ đến của ngươi lại nhỏ như vậy.
Tà Minh Thái Tử thân là nam nhân, tự nhiên không cách nào nhịn được việc người khác cười nhạo mình về chuyện này.
- Ngươi dám làm vậy với ta? Không sao, hôm nay ta giết ngươi thì không còn ai biết việc này nữa cả.
Đây là nỗi đau của Tà Minh Thái Tử hắn, dấu diếm không cho ai biết, cho dù những cô gái kia biết được, thì sau đó đã trở thành thây khô rồi.
- Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi xem một chút đó là cái gì?
Lâm Phàm chỉ vào hư không, bỗng nhiên xuất hiện một màn sáng.
Màn sáng này có hình ảnh lúc nãy của Tà Minh Thái Tử.
- Thiên phú Mị Tộc.
Tà Minh Thái Tử nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Ân, nói như vậy hiện tại tất sinh linh đã biết rồi. Lâm Phàm nói
- Đồ đáng chết! ta sẽ giết hết tất cả những ai đã thấy cảnh này.
Trong mắt Tà Minh Thái Tử lấp lóe sát ý vô biên, hung tính bộc phát mười phần.
- Ta nghĩ ngươi không có cơ hội này rồi, đợi lát nữa Cổ Tộc Chí Cao đến thì ngươi sẽ chết ở chỗ này thôi. Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
- Cổ Tộc Chí Cao?
Tà Minh Thái Tử biến sắc, sau đó bắt đầu cười lớn.
- Ngươi còn dám gạt ta, Cổ Tộc Chí Cao sao lại đến đây, lời nói dối vậy, đứa trẻ ba tuổi còn không tin, vậy mà ngươi cũng nói ra được.
- Đến rồi!
Thời khắc này, sắc mặt Lâm Phàm ngưng lại, thân thể đột nhiên như cây bút đứng thẳng lên, một luồng khí tức cuồng bạo xông thẳng lên trời.
Tà Minh Thái Tử biến sắc nhìn về phương xa. Thần sắc hắn vốn đang rất tức giận nhưng đột nhiên thay đổi thành vô cùng nhợt nhạt, miệng lẩm bẩm không dám tin là sự thật.