Sau khi đến Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm mới biết được, có rất nhiều chủng tộc.
Cho tới Phật Tộc, khi Lâm Phàm ở Huyền Hoàng Giới, sư đệ đồng môn lúc trươc được một vị Phật Tộc đại năng truyền thừa.
Nhưng lại bị Huyền Hoàng Giới phong cấm, tu vi tuy tăng lên rất nhanh nhưng ở nơi đó, con đường chung quy có chút mong manh.
Bây giờ gặp được Phật Tộc chân chính, làm Lâm Phàm có chút hoài niệm.
Chỉ là hiện tại, Phật Tộc này có chút làm càn, ngăn cản mình giết Cổ Tộc.
- Ngươi muốn ngăn cản Bản Đế giết Cổ Tộc?
Lâm Phàm không vui nói.
- Thí chủ, lòng ngươi đang rối loạn.
Thích Già Tôn Giả nở nụ cười, rất trang bức nói.
- Có ngươi loạn đến mất cảm giác ý, nói tiếng người đi.
Lâm Phàm ghét nhất chính là, chuyện mình muốn làm lại bị người khác ngăn trở, đặc biệt là giết Cổ Tộc, tên này cũng dám ngăn trở, đúng là muốn chết sao.
- Thí chủ, ngươi....
Thích Già Tôn Giả không nghĩ Nhân tộc Đại Đế này lại nói như vậy, vừa muốn phát tác nhưng lại thu hồi trong nháy mắt, miệng niệm kinh văn, áp chế phẫn nộ trong lòng mình.
- Xem kìa, đó không phải là tiền bối Thích Già Tôn Giả sao?
- Đúng vậy, thiên kiêu Phật Tộc đại năng, phổ độ chúng sinh.
- Không nghĩ tới Thích Già Tôn Giả cũng đến, chẳng lẽ đến cứu chúng ta.
- Thích Già Tôn Giả tiền bối!
Giờ khắc này, sinh linh chủng tộc Đại Thiên nhìn thấy trên người Thích Già Tôn giả tản ra vô số ánh hào quang, từng người từng người đều tò mò.
Xem ra Thích Già Tôn Giả trong chủng tộc Đại Thiên rất nổi tiếng.
Trong lòng Lâm Phàm giờ hơi khó chịu.
Một con lừa trọc có danh tiếng hơn so với mình, đúng là không khoa học tý nào.
Bản thân mình liều sống liều chết chém giết Cổ Tộc, lại không có mấy người biết đến, điều này với Lâm Phàm, là một loại thống khổ.
Kỳ thực Lâm Phàm không biết, mỗi lần chém giết Cổ Tộc đều chó gà không tha, giết tới tận cùng, ngay cả một tên Cổ Tộc quay lại báo tin cũng không có.
Bởi vậy, đối với sinh linh chủng tộc Đại Thiên, không biết Nhân tộc Đại Đế là chuyện rất bình thường. Mà Thích Già Tôn Giả trong Đại Thiên tiếng tăm rất lớn, bởi vì mỗi lần ra trận đều cảm hóa Cổ Tộc, có lúc cũng sẽ lén tha cho vài tên Cổ Tộc để hắn quay trở lại mật báo.
Dần dần, sinh linh chủng tộc Đại Thiên đều biết đến sự tồn tại của Thích Già Tôn Giả.
Nếu so sánh, thì biện pháp tuyên truyền của Lâm Phàm vẫn kém, có chút tụt lùi phía sau.
Thích Già Tôn Giả nghe những lời này, cười nhạt một tiếng, sau đó khoát tay.
- Chư vị thí chủ, bần tăng thấy các vị gặp nạn nên đến đây giải cứu, không nghĩ tới Nhân tộc Đại Đế đã đến trước một bước, bây giờ xem ra, đã không còn chuyện của bần tăng nữa rồi.
Thích Già Tôn giả nói.
- Thích Già Tôn Giả tiền bối có phần tâm này, đám vãn bối đã rất cảm kích trong lòng rồi.
Bọn họ cảm kích nói.
Trời ạ....
Lâm Phàm nhìn cảnh trước mắt, không khỏi có chút vỡ trứng, chiêu trò của con lừa trọc này thật thâm hiểm, cái gì cũng không làm, chỉ cần sủa vài câu đã sắp đoạt công lao của mình.
Không thể nhẫn nhịn, thật sự không thể nhẫn nhịn.
- Thí chủ Nhân tộc Đại Đế có thể nể mặt bần tăng một chút mà thả những tên Cổ Tộc này hay không, bần tăng sẽ từ từ độ hóa bọn họ.
Thích Già Tôn Giả nhìn Lâm Phàm nói.
- Mặt ngươi đáng giá mấy đồng.
Lâm Phàm không hề do dự cự tuyệt.
- Cổ Tộc đã giết vô số sinh linh chủng tộc Đại Thiên chắc chắn phải chết, vừa rồi nếu ta đến chậm một chút thì vị Thỏ tộc tộc trưởng kia cũng đã bị hạ độc thủ, giữ lại Cổ Tộc chỉ gieo vạ mà thôi.
Lâm Phàm nói.
Thỏ tộc tộc trưởng nghe nói như thế, trong lòng sợ hãi, ý nghĩ cũng giống như Lâm Phàm, Cổ Tộc đáng chết.
- Nhân tộc Đại Đế nói đúng, Cổ Tộc đáng chết, không thể giữ lại.
Thỏ tộc tộc trưởng đứng dậy, nói.
Dù sao mỹ nam tử như Lâm Phàm vẫn được hoan nghênh.
Vị Thích Già Tôn Giả này, Thỏ tộc tộc trưởng tuy kính nể nhưng nếu được lựa chọn, nàng vẫn chọn Lâm Phàm.
- Thích Già Tôn Giả tiền bối, vãn bối biết người lòng dạ từ bi, nhưng Cổ Tộc thiên tính hung tàn, tạo vô số nghiệt, đáng chết.
- Đúng đấy, Cổ Tộc nên chết.
- Sư muội của ta cũng bị Cổ Tộc giết, Cổ Tộc phải chết.
- Không sai, không giết sạch Cổ Tộc, đời này bất an.
....
Các sinh linh chủng tộc Đại Thiên phẫn nộ lên tiếng.
Lâm Phàm nhún vai, giơ ngón tay cho bọn họ, không sai, không sai, cứu người không uổng công a.
Thích Già Tôn Giả không nghĩ tới những sinh linh này lại đứng về phía Nhân tộc Đại Đế.
- Con lừa trọc, tới từ chỗ nào thì về chỗ đó đi, nơi này đã không còn chuyện của ngươi.
Lâm Phàm nói.
- Thí chủ, xin gọi bần tăng là Thích Già hoặc tôn giả.
Thích Già Tôn Giả cảm giác "Con lừa trọc" này có chút chói tai, trong lòng hơi phẫn nộ.
Nếu không phải ở đây có nhiều người đang chứng kiến như vậy, thì đã sớm lĩnh giáo tên Nhân tộc Đại Đế trước mặt rồi.
- Con lừa trọc.
- Thí chủ ngươi....
- Con lừa trọc.
- Con lừa trọc.
- Thí chủ, xin ngươi tôn trọng ta, ta cũng sẽ tôn trọng ngươi.
Thích Già Tôn Giả sắp nổi bão, tên này thật sự quá càn rỡ.
Bản thân là thiên kiêu Phật Tộc, lang bạt Cổ Thánh Giới một trăm năm, khi nào gặp phải Nhân tộc không tôn trọng mình như thế.
Đáng ghét, thật sự quá ghê tởm.
- Con lừa trọc.
Lâm Phàm cười ha ha, lại hô một tiếng.
- Được, được, thí chủ, bần tăng giáo dưỡng tốt hơn, không chấp nhắt với ngươi.
Thích Già Tôn Giả muốn nổi giận nhưng khi nhìn thấy nhiều người ở đây như vậy cũng xoa dịu phần nào phẫn hận trong lòng.
Trước mặt nhiều người như vậy, nhất định phải duy trì hình tượng, không thể nổi giận.
- Con lừa trọc, ngươi tu dưỡng tốt thì mau mau cút sang một bên, Cổ Tộc nơi này Bản Đế phải giết hết toàn bộ.
Lâm Phàm nói.
- Không được.
Thích Già Tôn Giả lắc đầu
- Phật tổ từ bi, ta thấy được trên người ngươi, một loại sát nghiệt Hắc Sơn, nếu như không sớm quay đầu lại, sau này kiếp nạn sẽ dâng lên tầng tầng lớp lớp.
- Con lừa trọc này, mắc mớ gì đến ngươi, Bản Đế muốn giết Cổ Tộc, chẳng lẽ ngươi có thể cản.
Lâm Phàm đối với tên này cũng có chút bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ đầu óc hắn thiếu dây thần kinh nên không được ổn.
Thích Già Tôn Giả quay đầu nhìn Cổ Tộc nhiều mênh mông, trong mắt ánh lên một tia không đành lòng.
- Nhân tộc Đại Đế thí chủ, ta không vào Địa ngục thì ai vào địa ngục, bần tăng đồng ý liều mình cứu vớt những Cổ Tộc này.
Thích Già Tôn Giả không nở nhìn Cổ tộc đông nghịt sau lưng bị giết.
Nhiều Cổ Tộc như thế, nếu bị Nhân tộc giết hết thì quá lãng phí.
- Ngươi muốn làm sao để cứu vớt.
Lâm Phàm cười hỏi.
- Bần tăng rất rõ thí chủ có oán hận đối với Cổ Tộc, để hóa giải oán hận này bần tăng đồng ý chịu đựng lửa giận của thí chủ, một quyền một tên Cổ Tộc, bần tăng có thể chống đỡ bao nhiêu quyền, thí chủ hãy thả bấy nhiêu Cổ Tộc, được không?
Thích Già Tôn Giả từ bi nói.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm sững sờ, ngỡ mình nghe lầm, con lừa trọc này muốn nhận ái tâm chi quyền của mình, cú đấm này một khi giáng xuống, ai có thể chịu được.
- Con lừa trọc, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi, cú đấm này của Bản Đế giáng xuống, tự gánh lấy hậu quả.
- Thí chủ, cứ đến đi, bần tăng tự nguyện.
Thích Già Tôn Giả nói.
Thích Già Tôn Giả nhìn Nhân tộc Đại Đế trước mắt, tâm tư bắt đầu sống động.
Vừa nãy khi Lâm Phàm động thủ, sức chiến đấu biểu hiện ra trực tiếp viễn siêu thực lực hiện tại của hắn, hẳn là Thần Thiên Vị tầng sáu, tầng bảy gì đó.
Lấy tu vi của bản thân và Phật Nộ Kim Cương Bất Hoại là có thể chống đỡ được, huống hồ bên trong Động Thiên còn rất nhiều cống hiến tín ngưỡng Cổ Tộc, gia trì trên thân, có thể chống đỡ mấy mươi vạn quyền.
Lần buôn bán này rất chắc chắn, vừa hay để cho tên kêu ngạo này thấy được sự lợi hại của mình, đồng thời lấy chút thể diện trước mặt sinh linh chủng tộc Đại Thiên, mỗi lần lộ mặt, là một lần chấn nhiếp nhân tâm, khiến càng nhiều sinh linh sùng bái mình hơn.
Còn đối Lâm Phàm, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Đó chính là, đầu óc tên lừa trọc này thật sự có vấn đề.