Lôi Đình Quân Vương gầm lên một tiếng tê tâm liệt phế. Pháp lực và Động Thiên của hắn đều bị Lâm Phàm cướp đoạt, tất cả dã tâm của hắn đã tan thành mây khói. Hiện tại hắn chỉ là một tên Cổ Tộc bình thường có thân thể tương đối cường hãn mà thôi, hắn đã bị phế.
-Keng.
Cánh tay Lâm Phàm vung lên, có một sợi dây thừng trực tiếp cột trên cổ Lôi Đình Quân Vương, sau đó kéo một cái, như dắt chó đi dạo. Mọi người đều chấn kinh, bọn họ không thể tin được, Lôi Đình Quân Vương hung uy tuyệt thế lại thất bại như vậy. Thậm chí không thể đánh trả. Người này rốt cuộc là ai?
-Thù lao của ta.
Lâm Phàm vừa kéo Lôi Đình Quân Vương, vừa đi tới trước mặt Thu Nguyệt, nói.
-Đa tạ ân nhân đã cứu giúp, ta là Liệt Bách Chiến đại biểu cho đội viên của Bách Chiến tiểu đội xin cảm tạ ớn cứu mạng của ân nhân.
Liệt Bách Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng mình và đồng đội có thể sống sót khi lọt vào tay Cổ Tộc Quân Vương. Dưới cái nhìn của bọn họ, Lôi Đình Quân Vương là một toà Đại Sơn không thể vượt qua, không phải đối tượng mà bọn họ có thể đối phó.
-Không cần gọi ta là ân nhân, đây là chỉ là một vụ buôn bán mà thôi.
Lâm Phàm khoát tay áo. Trong lòng thầm nghĩ, kiếm được 10 ngàn điểm cống hiến này thật dễ dàng. Sau đó Thu Nguyệt liền nói rõ sự tình cho đội trưởng, sau khi Liệt Bách Chiến nghe hết câu chuyện, trên mặt cũng toát ra vẻ khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới cường giả mạnh mẽ như vậy, mà chỉ cần dùng 10 ngàn điểm cống hiến là có thể thuê được, thật sự không thể tin được.
-Ân nhân, 10 ngàn điểm cống hiến quá ít so với công sức của ngài, ta đồng ý tặng cho ân nhân một nửa điểm cống hiến.
Liệt Bách Chiến sau khi trấn an được nội tâm, nói.
-Làm cái gì? Ta nói 10 ngàn thì 10 ngàn, ngươi có biết ngươi làm như vậy là đang sĩ nhục đạo đức nghề nghiệp của ta hay không?
Lâm Phàm cảm giác đối phương đang muốn làm nhục mình. Kể từ khi hắn hành tẩu giang hồ đến bây giờ, một lời nói ra như đinh đóng cột. Chưa bao giờ chào giá trên trời, nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu.
-Không có, không có, ta tuyệt đối không có ý sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của ân nhân.
Liệt Bách Chiến vội vàng xua tay. Đồng thời trong lòng có chút bất lực. Hắn cảm thấy 10 ngàn điểm cống hiến thật sự quá ít, muốn cho Lâm Phàm thêm một ít điểm, mà lại bị người ta nghĩ hắn có ý làm nhục Lâm Phàm.
-Không có là được rồi. Mau đem 10 ngàn điểm cống hiến ra đi.
Lâm Phàm cảm giác mình có chút cấp bách, khi hắn có 10 ngàn điểm cống hiến, hắn sẽ lập tức đi thành lập một tiểu đội. Sau đó điên cuồng nhận nhiệm vụ, cố gắng phát tài. Đối với cường giả như Lâm Phàm, Liệt Bách Chiến tự nhiên muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với hắn. Nếu như quen biết được cường giả, sau này có nhiệm vụ gì đó khó khắn, cũng có thể thỉnh cầu đối phương giúp đỡ a.
Sau khi 10 ngàn điểm cống hiến tới tay, trong lòng Lâm Phàm vui vẻ hẳn lên. Không nghĩ tới, chỉ vì kiếm 10 ngàn điểm cống hiến này, mà hắn phải trải qua nhiều biến cố như vậy.
-Con lừa trọc, xong chưa?
Lâm Phàm hướng về con lừa trọc, đang đại phát thần uy ở phương xa, hô lớn. Lâm Phàm không để đám Cổ Tộc binh sĩ còn lại vào mắt. Bất kể nói như thế nào, hắn ăn thịt, cũng phải để cho con lừa trọc uống chút canh, bằng không, tên kia lại khóc nhè thì khổ.
-O kê con dê, xong rồi.
Thích Già Tôn giả kích động nói, lần này hắn lại độ hóa không ít Cổ Tộc. Số tín ngưỡng bên trong Động Thiên ngày càng nồng hậu. Quả nhiên đi theo Lâm thí chủ, chỗ tốt ào ào chạy tới.
-Đội trưởng, chúng ta có nên mời đối phương giúp chúng ta một tay hay không?
Đội viên của Sắc Vi tiểu đội có chút mất tự nhiên hỏi. Nếu cường giả như hắn mà trợ giúp các nàng, thì nhiệm vụ của các nàng có thể dễ dàng hoàn thành rồi. Tuy nhiên, bởi vì lo lắng quá mức, không rõ lai lịch của đối phương mà cự tuyệt. Sau khi nhìn thấy tình cảnh lúc trước, các nàng vô cùng hối hận. Nếu như các nàng không cự tuyệt hỏa ý của Lâm Phàm, nhiệm vụ của các nàng đã sớm hoàn thành rồi.
-Vô dụng thôi.
Liễu Sắc Vi lắc đầu, trên mặt cũng toát ra vẻ hối hận không ngui. Nếu như lúc đó nàng tin tưởng hai người bọn hắn, tình huống bây giờ đã khác rồi.
-Đội trưởng, không thử một lần làm sao biết. Chúng ta cầu xin bọn họ đi.
Cô nàng có khuôn mặt Loli, cắn răng nói. Lúc bắt đầu ở Thủ Hộ Chi Địa, chính nàng là người đã nhắc nhở đội trưởng phải cẩn thận với người lạ. Nhưng khi các nàng tận mắt chứng kiến Lâm Phàm đại phát thần uy, liển biết mình vừa bỏ qua một cường giả. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, đó là một cái đả kích không thể thừa nhận với Sắc Vi tiểu đội. Thủ Hộ Chi Địa dù là một nơi tương đối an toàn, thế nhưng trong đó, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
-Đồng Hàm…
Liễu Sắc Vi vừa muốn nó cái gì đó, nhưng lại nuốt xuống, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
...
Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả đang chuẩn bị đưa Bách Chiến tiểu đội rời khỏi nơi này. Thì nhìn thấy cô nàng có khuôn mặt loli chạy tới.
-Hóa ra là các nàng.
Lâm Phàm nhìn cố gái kia, khóe miệng liền lộ vẻ tươi cười. Sau đó lại nhăn mày, tỏ ra khó chịu, như trong lòng lại mừng thầm, các em gái rốt cục đã hối hận rồi. Sau khi thấy hình tượng uy phong vô địch của bản Đế, chắc chắn các nàng đã rất hối hận, đã bỏ lỡ một cường giả như bản Đế.
Đồng Hàm có chút lúng túng, sau đó ngẩn đầu nhìn Lâm Phàm nói.
-Các ngươi còn có thể chấp nhận lời mời của Sắc Vi tiểu đội chúng ta không?
-Muốn thuê ta à?
Lâm Phàm cười nói, hai con mắt hắn lại chuyển động liên hồi, cố gắng quan sát một phen. Trong lòng tự hỏi, không biết các cô gái của Đại Thiên tộc lớn lên thế nào? Mà cô nào cô nấy đều rất xinh. Đặc biệt là Đồng Hàm, một nữ tử Hồ tộc, có một chiếc đuôi mền mại đung đưa phía sau, lại phối hợp với bộ quần áo bó sát, lộ ra dáng ngươi căng tròn mọng nước, vô cùng mê hoặc.
-Đúng vậy!
Đồng Hàm gật gật đầu, trên gương mặt lộ vẻ chờ mong. Giờ khắc này, đám người Liễu Sắc Vi cũng từ từ đi tới. Bộ dạng hiện giờ của Liễu Sắc Vi có chút lúng túng, không dám đối mặt với Lâm Phàm.
-Thí chủ, giúp người chính là niềm vui, theo ý bần tăng, chúng ta nên giúp họ một tay.
Tuy nội tâm của Thích Già Tôn giả đang vô cùng kinh ngạt, nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ bình thản nói.
-Câm miệng đi con lừa.
...
-Kỳ thực bản Đế chỉ muốn kiếm 10 ngàn điểm cống hiến, mà bây giờ 10 ngàn điểm cống hiến đã tới tay. Nên không thiếu điểm cống hiến nữa, bất quá, ta nể các ngươi đều là những cô gái nhu nhược, bản Đế cũng không tiện từ chối. Nhưng bản đế mới vừa cùng Lôi Đình Quân Vương đại chiến một phen, bây giờ hơi mệt một chút, toàn thân đau nhức, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe một hồi mới được.
Ý nghĩ Lâm Phàm hơi động, một chiếc kiệu xuất hiện trong hư không, sau đó Lâm Phàm đặt mông nằm trên đó, hai tay chống cằm, Rất ý tứ rất rõ ràng, bản Đế mệt mỏi, cần ai đó xoa bóp. Trong khoảng thời gian ngắn, Sắc Vi tiểu đội lại không rõ Lâm Phàm có ý gì. Lâm Phàm nhìn Sắc Vi tiểu đội không ai động đậy, lông mày nhất thời nhíu lại. Thầm nghĩ “Những cô gái này cũng thiếu kiến thức quá đi.”
Thích Già Tôn giả thấy cảnh này, ho nhẹ một tiếng.
-Lâm thí chủ vừa nảy dùng quá nhiều sức, tay chân đau nhức, nên cần được người xoa bóp. Thí chủ, bần tăng nói có đúng không đúng?
-Đúng, đúng!
Lâm Phàm gật đầu, giơ ngón tay cái cho Thích Già Tôn giả, tên trọc đã nói thẳng như vậy, Sắc Vi tiểu đội vẫn còn không rõ, thì sống làm gì. Nội tâm Đồng Hàm tranh đấu kịch liệt. Sau đó lập tức bước lên trước, đem một cái bắp đùi của Lâm Phàm thả đặt lên hai chân của nàng, hai tay suôn mềm của nàng bắt đầu xoa bóp.
-Không sai, không sai, thủ pháp rất tốt.
Lâm Phàm không nghĩ tới cô em loli này lại có thủ pháp tinh diệu như vây, không khỏi thả lỏng hưởng thụ môt lát. Các thành viên của Sắc Vi tiểu đội thấy cảnh này, trong lòng không vui. Nhưng vì tiểu đội, lại có thêm ba thành viên đồng loạt bước lên như Đồng Hàm, chia nhau mát xa cho Lâm Phàm. Đã rất lâu rồi, từ khi đi tới Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm không còn hưởng thụ đãi ngộ như vậy. Bây giờ lại được trải nghiệm lần nữa, thật sự thoải mái mà.
-Không sai, không sai, cánh tay của bản Đế đang từng bước khôi phục, giúp các ngươi cũng không có vấn đề gì. Ngươi là Liễu Sắc Vi đúng không? Dạo này đầu óc của bản Đế có chút mơ hồ, ngươi đến đây xoa đầu cho bản Đế một chút đi.
-Còn Liệt Bách Chiến, bản Đế cũng là vì cứu các ngươi mà toàn thân có chút không thoải mái, mau phái bốn người qua đây khiên kiệu đi.
Lâm Phàm nói. Liệt Bách Chiến nghe như thế, không chút do dự, lập tức tự mình ra trận.
-Được rồi, chúng ta xuất phát.
Lâm Phàm đối với khung cảnh bây giờ bây giờ rất thoả mãn. Sau đó vung tay, đi về hướng nhiệm vụ của Sắc Vi tiểu đội.
-Ai, cuộc sống của kẻ có tiền thật thoải mái.
Lâm Phàm nằm trên kiệu, cảm thán nói.
-Thí chủ, bần tăng cũng có chút đau nhức nha.
Thích Già Tôn giả nhìn thấy Lâm Phàm hưởng thụ như vậy, không khỏi hâm mộ nói.
-Ngươi ghen tị cái rắm gì? Bây giờ đã không cần ngươi xuất lực, ngươi hãy bảo vệ xung quanh ta đi.
Lâm Phàm nói.
-Được rồi.
Thích Già Tôn giả phờ phạc trả lời. Lúc này, nếu có người của Thủ Hộ Chi Địa mà thấy, hắn tuyệt đối tức đến hộc máu. Bọn họ lúc nào cũng khắc khổ tu hành, vì tăng cao tu vi mà chịu không biết bao nhiêu cực khổ. Nhưng cái tên kia lại ở đây hưởng thụ như vậy. Trái ôm phải ấp, bách hoa củng nguyệt. Thật hâm mộ đến chết.