Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 721: Cổ Thánh Tế Đàn

Chương 720: Cổ Thánh Tế Đàn



Giờ này, thiên địa thay đổi.

Thánh đã hoàn toàn bị vây quanh, xung quanh có ánh nhìn chằm chằm của những Tam Tinh tộc, từng tên từng tên giống như đầu thuốc nổ, hai mắt đỏ ngầu nhìn Thánh.

Cái cảm giác bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể tự bạo, Thánh cảm nhận được, lần này, mình có thể gặp bi kịch rồi.

Lâm Phàm mở nắp đỉnh, nhìn Thánh đang bị bao vây ở trung tâm, không khỏi bắt đầu cười lớn.

- Chí Cao Thánh, ngươi không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành thế này đúng không? Cái tên Vưu vừa thấy tình huống không ổn liền dứt khoát bỏ của chạy lấy người, vứt bỏ ngươi luôn, xem ra, tình cảm giữa hai người cũng không sâu đậm cho mấy.

Lâm Phàm lắc đầu cảm thán, rất thương cảm, như thấy đáng thương cho Thánh, vì hắn sắp phải đối mặt tất cả.

- Súc sinh, ta chính là Cổ Tộc Chí Cao, được Thiên Ý che chở, các ngươi muốn giết ta, không có bản lãnh này đâu.

Thánh tức giận quát, tình huống hôm nay rất phiền phức, những Tam Tinh tộc này do hắn nuôi, uy lực tự bạo của chúng hắn hiểu rất rõ, đặc biệt, Tam Tinh tộc tự bạo sinh ra uy năng vừa rồi đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

- Thiên Ý! Thiên Ý! Thiên Ý!

Đi đến bước đường cùng, Thánh ngẩng mặt lên trời gào thét, từng trận âm thanh xé nát tất cả, truyền thẳng tới thiên địa.

- Các ngươi tránh ra đi, Thánh chuẩn bị liều mạng rồi.

Lâm Phàm dù không biết Thánh đến cùng muốn làm gì, nhưng hắn không dám coi thường.

Chí Cao dù sao cũng là Chí Cao, cho dù cùng đường mạt lộ, hắn cũng không thể nào sánh bằng.

Mà việc trọng yếu hơn chính là lặp lại ba lần.

Vừa rồi Thánh hô lớn ba tiếng Thiên Ý, hiển nhiên chuẩn bị bùng nổ.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Chỉ thấy trong hư không, thình lình xuất hiện một vòng xoáy đen kịt sâu không thấy đáy, trong dòng nước xoáy này, ẩn chứa một luồng sức mạnh làm người khác kinh hãi

Nguồn sức mạnh này, chẳng lẽ là... Thiên Ý.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, cả Lâm Phàm cũng không ngoại lệ.

- Ta là Cổ Tộc Chí Cao, hôm nay các ngươi lăng nhục ta, hãy dùng máu tươi của các ngươi để cọ rửa đi.

Thánh nhấc hai tay, đôi mắt càng trở nên tàn nhẫn, hắn biết hôm nay nếu như không liều mạng, rất có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Hắn chính là Cổ Tộc Chí Cao, sao có thể bị bầy kiến cỏ này chém chết chứ.

Cái kia ghê tởm “Vưu” kia, dám chạy trốn, chỉ cần mình giết hết đám giun dế ghê tởm này, nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá thê thảm.

Ầm!

Thân thể Thánh đột nhiên nổ tung, rách thành một cái miệng máu, nhưng không có máu chảy ra, ngược lại có một luồng khí tức thần bí xoay quanh xuất hiện, kết hợp với vòng xoáy trong hư không.

Ầm!

Vòng xoáy nổ ra, một màn ánh sáng như thác nước buông xuống.

Hào quang diệu nhân, khí tức dạt dào, khiến cho người ta khiếp sợ.

- Đây là vĩnh hằng vương tọa.

Chỉ thấy trong dòng nước xoáy kia, một vương tọa quân lâm thiên hạ, giáng lâm trên thế gian.

Bên trên cái vương tọa, mây mù quấn quanh, uy nghiêm bá đạo, kinh sợ tứ phương, khí tức vĩnh hằng kia thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Thánh một cước bước ra, đi tới vị trí trung tâm, đột nhiên xuất hiện từng vòng gợn sóng, những gợn sóng này không ngừng khuếch tán, mỗi khi khuếch tán một vòng, khí tức của Thánh cường hãn thêm một phần.

Một tòa tế đàn đột nhiên bay lên từ trong gợn sóng, còn Thánh đứng trên tế đàn, khí tức cả người thay đổi một cách thần bí.

Một khắc khi tế đàn xuất hiện, thiên địa đều chấn động, hư không không ngừng vỡ vụn, giống như bị cái gì đó thương tổn nghiêm trọng.

Lâm Phàm nhướng mày, trên tế đàn này, hắn cảm nhận được một luồng khí tức kỳ diệu, luồng hơi thở này rất là quen thuộc, tựa như đã từng quen biết.

Lâm Phàm trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Trên tế đàn kia, trong mây mù lộ ra từng bộ hình ảnh.

“Hiến Tế!”

“Hiến Tế!”

Trong những hình ảnh này, vô số sinh linh hiến tế các loại bảo bối, cầu nguyện nhiều loại ưu đãi khác nhau…

Có truy tìm sức mạnh, có truy tìm của cải, có truy tìm quyền thế.

Thậm chí Lâm Phàm còn thấy thế giới hiện đại mà mình đã từng ở kia.

Trong căn phòng, một vùng tăm tối kia, một đám người hiện đại mặc hắc bào, người ở chỗ đó vẽ ra một đại trận tinh mang, đọc thần chú thần bí.

Mà bên trong đại trận tinh mang này, có một đài cao, trên đài cao có một cô gái nằm ở đó, tựa như tế phẩm.

Mà bức tranh rất nhanh tiêu tán, thay vào đó là một bức tranh khác.

- Đây là Cổ Thánh Tế Đàn, lấy phương thức hiến tế hoàn thành của người yêu cầu, từ đó tăng lên thực lực bản thân

Phong Khinh Tử thấy cảnh này, đột nhiên cả kinh.

- Sao có thể có chuyện đó, làm sao có khả năng.

Sắc mặt Phong Khinh Tử đại biến, giống như bị cái gì đó đả kích, sắc mặt thay đổi trở nên trắng bệch.

- Ý của tiền bối là gì?

Nam Vô Thánh Đế và Nữ Đế một mặt mê man, không biết tế đàn này đến cùng có khác biệt gì, sao lại biểu hiện khủng bố như thế.

- Ha ha ha ha, Phong Khinh Tử, ngươi bây giờ đã hiểu, tất cả những thứ này đều do các ngươi tự tìm, Cổ Tộc có thể ngày càng lớn mạnh hay không tất cả đều do Đại Thiên chủng tộc các ngươi tạo thành.

- Chính bởi vì các ngươi tham lam vô độ, tế hiến mới để cho Cổ Tộc Thiên Ý trở nên mạnh mẽ hơn.

Thánh cuồng tiếu, trong mắt lập loè vẻ điên cuồng.

Hắn muốn trở thành nhân vật mạnh nhất trong Cổ Tộc Chí Cao.

Mà Cổ Thánh Tế Đàn chính là căn bản duy nhất của hắn.

- Không nghĩ tới tất cả những thứ này đều do tự tay chúng ta tạo thành.

Phong Khinh Tử không dám tin nói.

Cực kỳ lâu trước đây, Thiên Ý không phải là tồn tại vô địch.

Bên trong Đại Thiên chủng tộc, thiên kiêu vô số, thậm chí có cường giả tồn tại ngang bằng với Thiên Ý.

Nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ lại phát hiện, Cổ Tộc ngày càng mạnh, mà Đại Thiên chủng tộc ngày càng yếu, mãi đến tận cuối cùng, Cổ Tộc Thiên Ý chí cao vô thượng, vô địch thế gian.

Tất cả những thứ này, tất cả, nguyên bản đối với Phong Khinh Tử, có lẽ do Cổ Tộc quá mạnh, cướp đoạt quá nhiều tài nguyên, từ đó trở nên to lớn hơn.

Bây giờ xem ra, không phải như vậy.

Tất cả đều do Đại Thiên chủng tộc sinh linh bọn hắn, nâng Cổ Tộc lên vương tọa.

- Không sai, tất cả những thứ này đều do các ngươi tự tạo thành, không oán Cổ Tộc chúng ta được, có điều hôm nay, các ngươi đều phải chết ở chỗ này, ta vận dụng Cổ Thánh Tế Đàn vô số năm qua, đã tích lũy được sức mạnh có thể hoàn toàn trấn áp tất cả các ngươi.

Thánh điên cuồng cười lớn.

Ầm!

Một luồng sức mạnh cường hãn đột nhiên bạo phát từ Cổ Thánh Tế Đàn.

Nguồn sức mạnh này cực kỳ cường hãn, khiến cho người ta không có một chút cơ hội phản kháng.

- Mẹ, thì ra tiểu gia đã từng tăng cường sức mạnh cho Cổ Tộc này à.

Lâm Phàm không ngốc, hiện tại sao đã rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Thời điểm ở Huyền Hoàng Giới, Lâm Phàm còn cho là hiến tế này là đồ tốt.

Chỉ cần có bảo bối đầy đủ, chuyện gì cũng có thể làm.

Bây giờ nhìn lại, tất cả những thứ này đều tăng cường thực lực cho Cổ Tộc.

Vù!

Lúc này, trong Cổ Thánh Tế Đàn phát ra một màn sáng bao phủ Thánh.

- Tiểu tử, ngươi không phải trốn trong lò luyện hết sức vui vẻ sao? Hiện tại, bản Chí Cao để cho ngươi vĩnh viễn ở đó luôn.

- Sao lại thế.

Lúc này, sắc mặt Lâm Phàm đại biến, bên trong Cổ Thánh Tế Đàn kia đột nhiên xuất ra một bàn tay khổng lồ, bàn tay này cực kỳ đen, che kín bầu trời chộp về Thiên Địa Dung Lô.

Mà Thiên Địa Dung Lô mất khống chế bay về hướng Tế Đàn.

- Đồ nhi...

Phong Khinh Tử thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, muốn xuất thủ cứu trợ, lại phát hiện sức

mạnh Tế Đàn bùng lên giống như vách tường, bọn họ căn bản không có cách nào tiến về phía trước.

- Cmn, chơi lớn rồi, hận thù của Thánh với mình liên tục tăng cao, việc đầu tiên hắn muốn làm bây giờ chính là giết mình a.

Lâm Phàm có chút hoảng hốt.

Lần đầu tiên phát hiện trốn trong Thiên Địa Dung Lô cũng không phải tuyệt đối an toàn.

- Lão đầu, các ngươi đi trước đi, ta có lò nung hộ thể, không có việc gì, Kiệt, dẫn bọn họ rời khỏi nơi này.

Lâm Phàm rít gào một tiếng, hắn không nghĩ tới Thánh sau khi bạo phát lại trở nên biến thái như vậy.

Cổ Thánh Tế Đàn này rốt cuộc là cái quỷ gì, sao lại biến thái như thế.

Kiệt đã bị Lâm Phàm độ hóa, tự nhiên nói gì nghe nấy, trong nháy mắt, bắt Nam Vô Thánh Đế và Nữ Đế trốn vào hư không.

- Các ngươi đều phải chết, có điều lúc này bản Chí Cao muốn trước hết giết tiểu tử này.

Hết sức hiển nhiên, thù hận của Thánh đối với Lâm Phàm đã đến tận cùng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch