Thánh cười gằn đầy vẻ xem thường, trong khoảng thời gian ngắn cũng không động thủ, tình huống hôm nay đối với Thánh mà nói, đúng là có chút khó giải quyết, những văn tự này hắn không biết là cái gì, nhưng vừa ra tay lại bị bọn chúng chống đối, sợ rằng rất khó để giết chết tên giun dế này.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn phải chém chết hắn mới hả dạ.
- Thánh, tháng ngày bi thảm của ngươi đến rồi.
Bây giờ Lâm Phàm đã nắm trong tay Thiên Địa Chân Kinh, nội tâm mừng như điên, tự tin tăng cao, một lời không hợp, động thủ.
Thánh thấy Lâm Phàm động thủ, nhất thời vui vẻ.
- Tốt, đây là ngươi tự tìm chết, nếu ngươi được những văn tự này bảo vệ, bản Chí Cao còn không thể làm gì ngươi, nhưng bây giờ lại khác, tất cả những thứ này đều do ngươi gieo gió gặt bão.
Thánh không nghĩ tới tên này lại dám động thủ, chẳng lẽ không biết, nếu những chữ kia không bảo vệ hắn, thì trong nháy mắt, có thể bị chém chết sao.
Văn tự lẳng lặng phiêu phù bạo động, chữ “Công” trong nháy mắt bồng bềnh trước mặt Lâm Phàm, một luồng sức mạnh mênh mông bộc phát đánh về hướng Thánh.
- Sao lại thế.
Khi Thánh thấy một màn trước mắt, gương mặt không dám tin.
Sát phạt dứt khoát, công kích cường hãn, trong khoảng thời gian ngắn, đánh Thánh trở tay không kịp.
Bất quá Lâm Phàm không buông tha cơ hội kiểu này.
“Khốn!”
“Trấn!”
Vẫy tay một cái, hai văn tự xoay tròn xuất hiện, những văn tự này tuân theo sức mạnh đất trời, vô cùng mênh mông, vĩnh hằng bất diệt.
Xì xì!
Trong khoảng thời gian ngắn, vết thương Thánh chồng chất, trong lòng vô cùng uất ức, Nhân tộc này, trong mắt hắn chỉ như giun dế mà thôi.
Nhưng sức mạnh của những chữ kia lại mênh mông như biển, đặc biệt khi kết hợp lại cùng nhau, dư sức khiến hắn bị thương.
- Cẩu vật, ta muốn ngươi sống không bằng chết.
Thánh tức giận gào thét, hắn không nghĩ tới bản thân lại bị lật nước cờ.
Nếu như trời cao cho hắn thêm một cơ hội, Thánh thề với trời, tuyệt đối sẽ không đánh tên ghê tởm này thành mảnh vỡ mà trấn áp.
Bằng không, đã không xảy ra tình cảnh này.
- Khà khà, ngươi từ từ đại chiến cùng những văn tự này một trận đi, tiểu gia cho ngươi thêm chút thời gian.
Lâm Phàm cười lớn, đánh ra trăm nghìn chưởng.
Đại Phàm Ca chi linh sôi trào mãnh liệt xuất hiện, bao phủ thiên địa.
Lâm Phàm không biết Đại Phàm Ca có hữu dụng hay không, nhưng không thử thì sao biết được.
Vạn nhất Đại Phàm Ca chi linh hữu dụng, tốt càng thêm tốt rồi.
Thánh nói thế nào cũng là Cổ Tộc Chí Cao, đối với thủ đoạn của Lâm Phàm sớm nắm chắc, tuy những sương mù này nhìn qua thì hết sức bình thường, nhưng hắn biết tuyệt đối không bình thường.
Đối với Lâm Phàm, không cẩn thận lại có một đòn sát thủ, hơn nữa còn lại không cẩn thận bị mình phát hiện.
Vô địch chính là đơn giản như vậy.
Tuy thực lực của bản thân hắn không đạt tiêu chuẩn, nhưng chỉ cần có Thiên Địa Chân Kinh, không cần biết ngươi là ai, ta đều có thể kiềm chế.
Thánh trong hư không trái tránh, phải né, nhưng sương mù trước mắt càng ngày càng dày đặc, trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm của Thánh trở nên dồn dập.
- Những sương mù này nhất định có quỷ, tuyệt đối không thể để tên kia thực hiện được ý định.
- Nhưng những văn tự này thật sự là quá phiền toái, ẩn chứa sức mạnh đất trời, đến cùng là thiên địa dạng gì mới có thể dựng dục ra văn tự biến thái như vậy.
...
- Thánh, tế đàn này của ngươi không tồi, tiểu gia thu hồi cho ngươi nha.
Lâm Phàm vuốt vuốt Cổ Thánh Tế Đàn nói.
Thánh nghe nói như thế, nhất thời giận dữ.
- Ngươi dám!
- Đừng nóng vội, tiểu gia trước tiên tìm xem bên trong những văn tự này có liên quan với luyện hóa hay không.
Lâm Phàm cười nói.
Thánh nôn nóng, Cổ Thánh Tế Đàn chính là căn cơ của hắn, tuy hắn rất tự tin rằng Nhân tộc này tuyệt đối không thể luyện hóa được, nhưng chẳng biết vì sao, nội tâm Thánh luôn có một loại cảm giác không ổn.
- Ồ, tìm được rồi, ngươi trước cứ chậm rãi chơi nhá, tiểu gia đi luyện hóa đây.
- Luyện!
Trong chớp mắt, một chữ “Luyện” chữ bồng bềnh xuất hiện, lấy thực lực của Lâm Phàm tự nhiên không thể luyện hóa Cổ Thánh Tế Đàn, nhưng có Thiên Địa Chân Kinh, thử một lần xem sao.
Nếu có thể luyện hóa, vậy tất cả đều vui vẻ a.
Một ánh hào quang lấp loé, bao phủ Cổ Thánh Tế Đàn.
Nội tâm Thánh rung động, giống như có gì đó vừa đoạt lấy đồ của mình.
- Dừng tay!
Thánh cảm thấy không ổn, súc sinh này thật sự đang luyện hóa Cổ Thánh Tế Đàn.
Sao để hắn đắc thủ.
- Chết đi!
Vào lúc này, Thánh trở nên điên cuồng, không quản không hỏi bay thẳng về hướng Lâm Phàm.
Mà đúng lúc này, Đại Phàm Ca chi linh rốt cục bắt được cơ hội, bao phủ tới, trùm kín Thánh vào trong.
- Cút nhanh cho ta.
Thánh dùng hai tay đánh bay đoàn sương mù này, nhưng thời điểm vừa vọt tới trước mặt Lâm Phàm.
Ba mảnh văn tự lần nữa ngăn hắn lại.
- Đáng ghét, thật đáng ghét a...
- Tế đàn này không tồi, trước đây tiểu gia còn từng hiến tế đồ vật cho nó, hóa ra, đều bị ngươi bóc lột hết rồi.
- Ta đã nói rồi, rốt cuộc ai có lòng dạ thâm độc như thế, hiến tế nhiều đồ mà chỉ cho chỗ tốt có chút xíu, quả thực hèn hạ vô sỉ.
- Khi tiểu gia khống chế được Cổ Thánh Tế Đàn này, sau đó, chỉ cần có người hiến tế, ta tuyệt đối sẽ không khấu trừ một đồng.
Sắc mặt Thánh đỏ bừng, phun ra một ngụm máu, đây là một loại nhục nhã, nhục nhã trần trụi.
- Dừng tay cho ta!
Thánh cảm giác liên hệ giữa mình với Cổ Thánh Tế Đàn ngày càng yếu, bất cứ lúc nào đều có thể đứt đoạn.
- Tại sao lại như vậy, một tên Nhân tộc vì sao lại có thể luyện hóa, những văn tự này rốt cuộc là thứ gì, sao có sức mạnh to lớn như thế được.
Nội tâm Thánh gầm thét, tâm tình quá mức kích động nên tốc độ huyết dịch chảy xuôi cùng càng ngày càng nhanh, trong khoảng thời gian ngắn, Đại Phàm Ca chi linh như cá gặp nước, bắt đầu công chiếm nội tâm của hắn.
- Nhanh, nhanh, Thiên Địa Chân Kinh quả nhiên vô cùng mạnh mẽ, tu vi của mình chỉ là Thần Thiên Vị tầng tám, xem ra tất cả đều phải dựa vào Thiên Địa Chân Kinh này thôi, treo Chí Cao lên đánh, nếu như một người bình thường mà chiếm được, có khi nào mình cũng bị treo lên đánh như thế không.
Lâm Phàm sợ hãi suy nghĩ.
Cũng may, thứ đồ chơi này đã bị mình chiếm rồi.
- Chủ nhân cứu mạng a...
Vừa lúc đó, bên trong Động Thiên truyền đến thanh âm của Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương.
- Hả.
Lâm Phàm sững sờ, không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
- Chủ nhân, bên trong Động Thiên một chút linh khí cũng không có, bản Pháp Vương đang tu luyện mà bị cắt đứt rồi.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương khóc lớn nói.
- Làm sao có khả năng, Động Thiên của tiểu gia linh khí lúc nào cũng cực kỳ sung túc, mênh mông như biển, đùa ta chắc.
Lâm Phàm hùng hổ nói.
Nhưng thời điểm nhìn thấy tình huống trong Động Thiên, hắn chỉ biết câm nín.
Bên trong Động Thiên, nơi nào còn linh khí, cho dù có cũng đang trôi đi với tốc độ cực nhanh.
Mà phương hướng trôi đi rõ ràng là đám văn tự kia.
- Con mẹ nó….
Lâm Phàm đã rõ.
Cuối cùng hắn cũng biết, trên đời này ở đâu có chuyện tốt như thế.
Mình rõ ràng đã có được Thiên Địa Chân Kinh rất sớm, nhưng hệ thống vẫn không kích hoạt, nguyên lai, sợ mình sơ ý một chút triển khai rồi bị hút thành người khô a.
Nãy giờ mới có bao nhiêu thời gian đâu, mà linh khí trong Động Thiên trong cứ như vậy tiêu tán rồi.
Lâm Phàm nghĩ, mình giờ có thể kích hoạt Thiên Địa Chân Kinh, chắc do đối mặt với nguy cơ sống còn, hệ thống không thể không kích hoạt.
Khủng bố...
Ầm!
Đúng lúc này, Thánh dùng một chưởng đẩy lui một văn tự, văn tử này trở nên vặn vẹo, cuối cùng trở về bên người Lâm Phàm, sau đó mờ đi.
- Thôi chết cmnr.
Lâm Phàm nhìn thấy mà muốn vỡ trứng.
- Luyện hóa, luyện hóa nhanh một chút cho tiểu gia.
Lâm Phàm càng thúc giục, linh khí trong Động Thiên đã tiêu hao sạch sẽ, vào lúc này, Lâm Phàm phát hiện linh khí trong cơ thể cũng đang trôi đi với tốc độ cực nhanh.
Sợ rằng không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn bị hút thành người khô.
- Ha ha, giun dế, giờ chết của ngươi đến rồi, nguyên lai những văn tự này đều cần pháp lực khổng lồ để chống đỡ a.
Thánh phát hiện khí tức Lâm Phàm từ từ yếu dần, pháp lực trong cơ thể cũng không ngừng biến mất, nhất thời cười to nói.
“Ha ha...”
Lâm Phàm nâng đầu, nhìn Thánh đang hưng phấn, không khỏi cười gằn vài tiếng.
- Làm sao? Ngươi cho rằng ngươi ăn tiểu gia chắc à, đợi lát nữa sẽ tới lượt ngươi khóc.