Lâm Phàm có chút dỡ khóc dỡ cười, thế giới đảo lộn cmnr, đồ đệ của hắn sao lại trở nên thê thảm như vậy không biết. Một tên thì mới mất thê tử, từ đó sa sút, ẩn cư núi rừng. Một ông thì ở rể trong một gia tộc lớn, không có chút địa vị, bị khinh bỉ khắp nơi. Nhưng vì vợ con, không thể không cuối đầu, bất kể nói thế nào, hắn là đệ nhất cao thủ Huyền Hoàng Giới, ngay cả Cổ Tộc Chí Cao, đều không úy kỵ, mà đệ tử của hắn sao lại thảm hại như vậy không biết, thân là lão sư, cũng bị bọn chúng làm tối tăm mặt mũi.
Hàn gia chủ vừa định răn dạy một tiếng, đột nhiên nghe được thanh âm khiếp sợ của con rễ, hơi nghi hoặc.
-Lão sư? Chẳng lẽ người trẻ tuổi này chính là lão sư phế vật của hắn?
Hàn gia chủ cũng không nói lời nào, mà chỉ ngồi yên tại chỗ, lẳng lặng đợi. Hắn bây giờ muốn xem, cái tên phế vật lão sư này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lúc này, tất cả chuyện trong Hàn gia Lâm Phàm đều rõ trong lòng bàn tay. Chu Địch có tu vi Đại Thiên Vị sơ cấp, đối với các đại gia tộc này, xác thực hơi yếu. Nhưng tu vi của hắn cũng không tồi, nhưng lại sống uất ức như vậy. Lấy tu vi bây giờ của hắn, mặc kệ đi tới nơi nào, đều có thể sống thoải mái, sao phải chịu khổ như vậy.
-Chu Địch, ngươi để vi sư thất vọng quá.
Lâm Phàm từ từ đi đến, bình tĩnh nói.
Lúc này, Chu Địch vô cùng kích động, yết hầu chất chứa rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi nghe lời của lão sư, không khỏi cúi đầu, hắn biết lão sư đang tự trách mình. Chu Địch không ngốc, hắn biết tình cảnh bây giờ của hắn, đang làm mất mặt lão sư, người khác không biết lão sư hắn là ai, nhưng Chu Địch nào có thể không biết, sư phụ của hắn chính là một cường giả chân chính, thân là đồ đệ của người, lại trở nên thê thảm như bây giờ. Cái này không phải đang bôi đen mặt lão sư hay sao?
- Sư phụ.
Hàn Lôi từ từ đi tới, thỉnh an Lâm Phàm một cái. Lần đầu tiên nàng gặp Lâm Phàm, đã là năm năm trước.
-Ừm.
Lâm Phàm gật đầu một cái, hắn không ngờ Chu Địch và cô nàng Đại tiểu thư này lại tu thành chính quả.
-Các hạ chính là lão sư của tên tên bất tài này hay sao?
Hàn gia chủ hỏi, bất quá Lâm Phàm cũng không trả lời, càng không liếc mắt nhìn hắn.
-Hài tử đều lớn như vậy rồi à?
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ như một cô búp bê sứ đang bên người Hàn Lôi, hỏi. Khuôn mặt nhỏ mũn mỉm trắng như tuyết, đôi mắt to thiên chân vô tà, giống như những viên bảo thạch sáng lấp lánh, tản ra tia non nớt. Chỉ là giờ khắc này, trong đôi mắt đáng yêu kia, lại lóe một tia sợ hãi, Hàn Lôi lập tức kéo đứa bé ra ngoài, nói.
-Trinh Trinh, mau gọi thái sư tổ đi con.
Sắc mặt Hàn gia chủ có chút khó coi, hắn không nghĩ tới người này, ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, trong lòng nổi giận. Bất quá, hắn vẫn nhịn xuống được, hắn ngược lại muốn xem, người này rốt cuộc muốn làm gì? Trẻ tuổi như vậy, còn có năng lực gì?
-Thái sư tổ, hảo!
Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Chu Trinh Trinh, sợ hãi cầm góc áo mẫu thân, ánh mắt sáng ngời cẩn thận từng li từng tí nhìn Lâm Phàm. Âm thanh ngây thơ, chất phác của cô bé truyền đến bên tai, khiến trái tim của y có chút mềm lòng. Thời khắc này, Lâm Phàm không nghĩ tới bối phận của mình lại cao như vậy. Đồ đệ của hắn đã khai chi tán diệp, mà chính hắn ngay cả một thằng nhãi con vẫn không có a. Lâm Phàm vô cùng yêu thích trẻ em, đặc biệt là những đứa khả ái, nghe lời. Khi nhìn thấy Chu Trinh Trinh, hắn không khỏi đưa tay ra, véo khuôn mặt nhỏ mủm mỉm của Trinh Trinh một cái. Cái tên Chu Địch này đúng là tốt số, dáng dấp bản thân không ra gì, nhưng có thể tạo ra khuê nữ khả ái đến như thế.
-Thái sư tổ, có thể giúp cha con một chút không? Trinh Trinh không muốn thấy cha bị gia gia mắng.
Giọng trẻ con non nớt, ngây thơ cực kỳ của cô bé vang lên, trên mặt Lâm Phàm liền lộ vẻ tươi cười, lập tức trả lời cô bé.
-Đương nhiên, có thái sư tổ ở đây, không ai có thể bắt nạt cha con cả.
-Trinh Trinh, con thích đồ vật gì? Con cứ nói, Thái sư tổ sẽ mua cho con.
Lâm Phàm vuốt đầu cô bé, hỏi. Khuê nữ của Chu Địch, trời sinh tư chất kém cỏi, lấy tư chất của nàng, coi như có khổ tu cả đời, không nhất định tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng lúc này, khi Lâm Phàm vuốt đầu cô bé, đã thay đổi tư chất của nàng. Nguyên bản, khí vận lu mờ ảm đạm, lại nở rộ như một đóa hoa, xông thẳng tới chân trời.
-Lão sư…
Chu Địch nhìn khuê nữ, phát hiện thể chất con bé xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Loại biến hóa này, nếu như không chú ý, căn bản không thể thấy được. Chu Địch đã từng theo bên người Lâm Phàm, tự nhiên có thể nhận biết năng lực của lão sư. Hắn kinh ngạc phát hiện, tư chất thấp kém của con đã thay đổi rất nhiều. Thậm chí, hắn cảm giác, những lỗ chân lông đang khép kính của Trinh Trinh thời khắc này đột nhiên trương mở, liên tục hô hấp thiên địa linh khí, cọ rửa thân thể nàng.
-Trinh Trinh thích nhất là thấy tuyết rơi, nhưng mẹ nói, mùa tuyết đã kết thúc rồi, phải rất lâu nữa mới có thể nhìn thấy lại.
Trinh Trinh nhẹ nhàng nói.
-Ha ha, chỉ cần Trinh Trinh thích, coi như ngày hôm nay không có tuyết, thái sư tổ cũng bắt ông trời phải rơi tuyết xuống. Từ nay về sau, chỉ cần Trinh Trinh muốn tuyết rơi, thì ông trời nhất định phải rơi tuyết.
Lâm Phàm cười một tiếng, ống tay áo vừa nhấc. Trong chớp mắt, bầu trời đang trong xanh, đột nhiên có từng bông tuyết trắng tựa như những sợi lông ngỗng rơi xuống, bông tuyết bay lơ đãng, bao trùm mặt đất.
-Thái sư tổ, có tuyết rồi, có tuyết rồi.
Trinh Trinh được Lâm Phàm ôm trong ngực, nhìn thấy hoa tuyết bên ngoài, ngạc nhiên hô to, mà sắc mặt mọi người chung quanh đại biến. Mùa đông đã qua, sao có tuyết đây, mọi người không dám tin nhìn phía Lâm Phàm đang tươi cười. Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều do người trẻ tuổi kia làm ra?
-Không vội, thái sư tổ tìm cho ngươi vài con thú cưng chơi nha.
Bàn tay Lâm Phàm từ từ trương mở, những bông tuyết ngoài kia như bị nguồn sức mạnh nào đó thu hút, từ bên ngoài bay vào nhà, liền xoay tròn trong lòng bàn tay Lâm Phàm. Mọi người không biết người trẻ tuổi này lại muốn làm cái gì? Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại làm bọn họ chấn động.
Những mảnh hoa tuyết kia, như được ai đó ban cho sức sống, trong nháy mắt biến thành hai tên tuyết Tinh Linh, lớn bằng bàn tay.
-Được rồi, ra ngoài chơi đi.
Lâm Phàm buông Trinh Trinh ra, để cô bé theo hai tuyết Tinh Linh ra ngoài chơi. Đối với Lâm Phàm, việc tạo ra một sinh mệnh mới không phải việc gì khó. Dù một mảnh bông tuyết phổ thông, Lâm Phàm cũng có thể trao sinh mạng cho chúng.
Dù Chu Địch là đệ tử của Lâm Phàm, nhưng khi nhìn thấy lão sư phẩy tay một cái sáng tạo sinh mệnh, không khỏi trợn tròn mắt. Càng không cần phải nói tới đám người Hàn gia.
Hàn gia chủ càng sợ té từ trên ghế xuống, khuôn mặt kinh ngạc, há to miệng, không thể tin được.
-Được rồi, như ngươi mong muốn, bản Đế đến rồi, không biết ngươi có lời gì muốn nói?
Lâm Phàm không vui không giận, ngữ khí lạnh nhạt hỏi. Tuy hắn không làm gì, nhưng chỉ việc hắn đứng ở đây, đối với toàn bộ Hàn gia, cũng là một loại áp lực lớn lao, loại thủ đoạn thần kỳ lúc nảy, sớm đã dọa mọi người Hàn gia phát ngất.