- Phu quân, giờ các đại tông môn đều đã đồng ý kết minh, không biết khi nào chúng ta đi Cổ Thánh Giới?
Huyền Vân Tiên ỷ ôi trong ngực Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn vợ mình một chút, cười nhạt nói.
- Nhanh thôi, chờ ta làm xong một chuyện cuối cùng rồi sẽ đi.
- Huyền Hoàng Giới có không ít cường giả, nhưng tu vi vẫn bị áp chế ở cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, nếu đánh tan được bình phong thì những cố gắng tích luỹ bao lâu nay sẽ nước chảy thành sông, đạt đến cảnh giới càng cao hơn.
Huyền Vân Tiên nói.
- Hừm, những lão gia hỏa này đều nghẹn sắp hết nổi rồi, trước kia vĩnh hằng là vô vọng, tu luyện tới cảnh giới Đại Thiên Vị đã không có cảm xúc nữa, còn bây giờ, tiêu trừ bình phong, tu vi sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng. Đây sẽ là thời khắc nhân tộc ở Huyền Hoàng Giới quật khởi.
Lâm Phàm rất tin tưởng điều này, vì hắn thấy được, tuy Nhân tộc không có thiên phú tiên thiên như những chủng tộc khác của Đại Thiên thế giới, nhưng nhân tộc lại có tiềm lực vô hạn.
Tất cả đều có thể xảy ra.
- Ác ác a!
Gà con nằm bên người Lâm Phàm khẽ kêu vài tiếng, ba thằng nhóc con nó cũng theo sát phía sau.
- Gà con à, ta ở Cổ Thánh Giới tìm được đồng tộc của ngươi thì phải, từ đó có thể biết tung tích cha mẹ ngươi đó.
Lâm Phàm nói.
- A!
Gà con nghe xong, đầu không thèm nhấc, hông thèm để ý.
Đối với Gà con, từ một khắc nó được sinh ra, đã coi người đầu tiên nó thấy được chính cha mẹ mình, mà người này lại là Lâm Phàm, hơn nữa, những năm gần đây, nó không vui không buồn hưởng thụ lâu như vậy, nên đối với việc cha mẹ đẻ của mình là ai cũng không để ý tý nào.
- Ngươi, con gà chết tiệt này, có thể cho một ít biểu cảm hay không, sao lại chả thèm quan tâm vậy.
Lâm Phàm thấy vẻ hoài niệm trong ánh mắt Gà con nên giả vờ giận mắng.
- Ác ác a.
Gà con đứng dậy, vỗ vỗ hai cánh, rồi sửa sang bộ lông của mình, sau đó nhìn phương xa, hai cánh vung lên, bay đi.
- Ồ, Gà con bị sao thế? Phu nhân, chúng ta đi xem một chút đi?
Lâm Phàm nói.
- Ừm. Huyền Vân Tiên gật gật đầu.
...
Vô Danh Phong từ khi trở thành ngọn núi của Lâm Phàm vẫn không thay đổi gì, cho dù hai đồ nhi của hắn ra ngoài tự lập môn hộ, Thánh Tông vẫn không thu hồi nó.
Trên đỉnh Vô Danh Phong.
Gà con đứng trước một bia mộ, trầm mặc không nói, sau đó mở rộng cánh, nhẹ nhàng vuốt ve bia đá kia.
Ba đứa nhóc của Gà con cũng đứng ở đó không nhúc nhích.
Lâm Phàm nhìn qua, thần sắc vô cùng quái dị.
Cái quái gì đây? đúng là kỳ quan thế giới mới à.
Chỉ thấy trên tấm bia khắc vài chữ rất to.
- Ái thê, JJ mộ.
Lâm Phàm biết ba thằng nhóc của Gà con được lai tạp với một con gà bình thường, nhưng không ngờ Gà con dĩ nhiên trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Vạn vật có linh, tuy lúc còn trẻ, Gà con rất dê xồm, nhưng không nghĩ đến sau năm nằm, nó lại thay đổi.
- Gà con, ngươi thay đổi rồi, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, chắc không tin đâu.
Lâm Phàm cảm thán.
- Ác ác a!
Gà con ngẩng đầu khẽ gật, tán đồng với lời nói của Lâm Phàm.
Gà con là một thần thú trong thượng cổ thập đại hung thú, huyết mạch vô cùng cao quý, nên rất khó sinh hậu đại, nhưng một con gà bình thường lại có thể thai nghén cho Gà con ba thằng nhóc, việc này đúng là kỳ tích.
Mà ngay tại lúc này, có một đầu gà rừng không biết từ đâu tới, con gà rừng kia vừa nhảy ra, đã mở rộng hai cánh khoe khoang phong thái.
Gà con nghe tiếng động này, quay đầu qua, bị nó thu hút.
- Ác ác a...
Gà con vung hai cánh, thay đổi thần thái, xoay ngược 180 độ.
- Chuyện này...
Lâm Phàm chỉ biết trợn tròn mắt tự hỏi, chuyện này là thế quái nào, lúc trước hắn còn đang khen ngợi Gà con đã thay đổi tính tình, nhưng chưa tới nửa khắc, vừa quay mông đi, nó đã bị một đầu gà mái khác câu dẫn.
- Ác ác a!
Gà con vẫy mạnh hai cánh, vẻ mặt thèm thuồng khó nhịn, muốn lao lên ép gà mái xinh đẹp kia dưới thân.
- Hô hố!
Ngay vừa lúc đó, có một tia ánh sáng đỏ lấp loé.
Không biết từ khi nào mà cái thân thể to lớn kia của gà mập bắt đầu run rẩy, nhảy lên một cái, duỗi mấy cái móng gà ra, tung một chiêu Thiên Tàm Cước vào con gà mái kia.
Đùng!
Thân thể Gà mập run lên, khi nó nhìn thấy con gà mái bay đến cuối chân trời, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyển đầu nhìn phía Gà con.
- Ác ác a!
Ý tứ phản đối rất rõ, ba thằng nhóc của Gà con đang phản đối cha của chúng tùy ý để người khác câu dẫn, mau xin lỗi gà mẹ đi.
- Ha ha...
Lúc này, Lâm Phàm bắt đầu cười lớn.
Hắn đã thấy được sự tình buồn cười nhất trên đời này.
- Ác ác a!
Gà con rất thương tâm, vẻ mặt biểu hiện sự thất lạc, sau đó đi tới trước bia mộ, khóc thút thít, như bày tỏ quyền nhân sinh tự do lựa chọn bị ngăn cản.
- Vân Tiên, chúng ta đi thôi, hiện tại Gà con đã có người trông coi rồi.
Lâm Phàm cười nói.
- Vậy chàng không có ai trông giữ, sẽ không làm ra chuyện gì đấy chứ?
Huyền Vân Tiên cười hỏi.
- Sao có khả năng chứ, ta không phải Gà con nha.
Lâm Phàm đảm bảo.
Thế nhưng khi nghĩ đến Thủy Hỏa Đại Đế kia, khiến Lâm Phàm nhức đầu không thôi.
Nếu sau này Thủy Hỏa Đại Đế đi gặp mình, thì phải làm sao?
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu thời khắc kia đến thật, tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết thôi.
- Sủng vật tất giống chủ nhân của nó, giải thích chính là che giấu, phu quân chớ có che giấu nha.
Huyền Vân Tiên nửa thật nửa đùa.
- Tốt, xem ra nàng không biết sự lợi hại của phu quân, vậy hôm nay, bản phu quân sẽ kéo nàng vào rừng cây nhỏ kia, cố gắng dạy dỗ lại một phen.
- Không muốn a...
...
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm trôi nổi trong hư không Huyền Hoàng Giới.
- Thiên ý, nếu luyện hóa Huyền Hoàng Giới có yêu cầu gì hay không?
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, chuẩn bị bước hành động cuối cùng.
Hiện tại, ý nghĩ duy nhất của Lâm Phàm chính là, dung nhập động thiên và Huyền Hoàng Giới vào nội thiên địa.
- Chủ nhân, muốn làm được điều này không phải là chuyện dễ, sẽ phải gánh chịu toàn bộ sức mạnh ý chí Huyền Hoàng Giới, nếu không tính toán kỹ càng, có thể sẽ bị ý chí Huyền Hoàng Giới đè chết, nhưng có ta hỗ trợ, không cần phải cân nhắc nhiều.
Thiên ý Huyền Hoàng Giới trả lời.
- Hừm vậy thì tốt, chỉ cần luyện hoá được, ngày vạn giới mở ra, thiên ý Cổ Tộc muốn chiếm đoạt Huyền Hoàng Giới là người ngốc nằm mơ.
Sau khi trở lại, Lâm Phàm có ý nghĩ luyện hóa Huyền Hoàng Giới hòa làm một thể với mình, từ đó về sau, tất cả sinh linh trên Huyền Hoàng Giới đều phải tuân theo quy tắc của hắn.
Việc này vẫn chưa có ai thành công.
Bởi vì thiên ý của vạn giới là bất khả xâm phạm, tuyệt đối không trơ mắt nhìn thế giới của nó bị người khác luyện hóa.
- Đi!
Lâm Phàm mang thiên ý rót vào ngọn nguồn sức mạnh của Huyền Hoàng Giới, nơi đó chính là Địa Hạch, là lực lượng cội nguồn của Huyền Hoàng Giới và cũng là ý chí Huyền Hoàng Giới.
Thời điểm Lâm Phàm tới chỗ địa hạch, vẻ mặt chấn động, hình ảnh trước mắt quá chấn kinh rồi.
Trong không gian rộng lớn, có một viên Địa Hạch giống như Liệt Dương, tản ra ánh sáng nóng bỏng.
Để Lâm Phàm khiếp sợ chính là, xung quanh Địa Hạch này có từng sợi xích sắt quấn vòng quanh, những sợi xích giống như Cự Long, bao khắp xung quanh Địa Hạch.