Sức mạnh truyền vào, Lâm Phàm vẫn đứng một chỗ đánh giá, thân thể hắn run rẩy một hồi, khí tức đột nhiên biến hóa.
Lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn trầm luân.
Thân thể tương lai trong hình đang đứng thẳng, khí tức nguyên bản bình thường trong nháy mắt tiêu tan, một khắc khi hắn trợn mắt, vô số ngôi sao bắt đầu run rẩy.
Giống như một Thần Ma viễn cổ sống lại, thức tỉnh từ trong Hỗn Độn, chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến vũ trụ vạn cổ phải khiếp sợ.
Cỗ khí tức viễn cổ khiến cho đám người Phật tổ hoảng sợ vạn phần, thân thể bắt đầu run rẩy.
- Hắn là ai?
Lão tổ Phật Tộc hoảng sợ, âm thanh có chút khàn khàn.
- Giun dế, là ngươi muốn chém chết bản tôn à?
Lâm Phàm ở tương lai vẻ mặt hờ hững, nhưng thời điểm mở miệng, chung quanh hư không đột nhiên nổ tung, hóa thành một mảnh hư vô.
Tinh Tộc Chi Tổ, Dạ Ma Chi Tổ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sợ hãi cả người run rẩy.
- Đây là phá diệt, phá diệt tất cả không gian hư vô, sao có người có thể sống trong đó chứ.
- Không thể nào.
...
- Ta...
Lão tổ Phật Tộc nhìn bóng người trước mắt, yết hầu tựa như đang bị người khác bóp chặt, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
- Hừ! Khó chịu.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, toàn bộ thế giới như sắp sụp đổ vậy.
Ầm!
Thân thể lão tổ Phật Tộc đột nhiên nổ tung, thậm chí ngay cả linh thức cường hãn cũng tiêu tán.
Cường hãn như vậy, ngay cả Phật Tộc chi tổ cũng không có một cơ hội phản kháng, cứ như vậy bỏ mình.
Tinh Tộc Chi Tổ và Dạ Ma Chi Tổ nhìn thấy hình ảnh trước mắt hoàn toàn trợn tròn, phù phù một tiếng ngã quỵ trên mặt đất.
- Tiền bối tha mạng.
- Tiền bối tha mạng.
Tinh Tộc Chi Tổ cùng Dạ Ma Chi Tổ hoàn toàn điên rồi, đây chính là Phật Tộc chi tổ nha, một tồn tại ngang hàng với bọn họ, nhưng lúc này, chỉ cần một tiếng hừ lạnh, thân thể đã căng nứt, thậm chí cả linh thức cũng bị hủy diệt.
Sức mạnh của đối phương rõ ràng bất khả chiến bại, không phải người mà bọn họ có thể sánh vai.
Đối với chi tổ hai đại chủng tộc, lúc này bọn họ chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất xin tha, Nhân tộc này trong tương lai vì sao mạnh như vậy chứ, không thể tưởng tượng nổi.
Đồng thời, bọn họ thầm hận trong lòng, con lừa trọc này vì sao lại muốn chém giết cả ba kiếp chứ, trực tiếp chết kiếp này không phải được rồi sao, chọc tới tương lai làm cái gì không biết.
Càng khiến bọn họ khó hiểu chính là tương lai Nhân tộc này sao lại kinh khủng như thế, chuyện này không đáng tin.
Vừa lúc đó, sắc mặt Tinh Tộc Chi Tổ và Dạ Ma Chi Tổ đột nhiên đại biến, chỉ thấy Lâm Phàm trong tương lai hơi điểm nhẹ ngón tay, một hành động xem ra rất bình thường, nhưng đối với bọn họ, hành động đó có tác động trời long đất lở.
- Không... Tha mạng a.
Ầm!
Nổ tung, một lần nữa nổ tung, thân thể của cường giả hai đại chủng tộc trong nháy mắt nổ tung.
- Cặn bã!
Lâm Phàm ở tương lại nhìn tất cả mọi chuyện, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục bắt đầu ngủ.
...
Lúc này, thiên địa một mảnh yên tĩnh.
- Mẹ nó? Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Sao trong chớp mắt đã không còn ai ở đây hết rồi, chỉ riêng mình ta thế này?
Lúc này, Lâm Phàm tỉnh lại, đầu óc có chút hỗn loạn, vừa mới nhìn tương lai của mình thì cơ thể đã không có cảm giác.
Con mẹ nó, không phải bị người chơi chứ?
- Ồ, con lừa trọc đâu rồi? Hai cường giả kia cũng đâu mất tiêu rồi?
Lâm Phàm nhìn vào hư không, giờ khắc này trừ mình ra thì không còn ai nữa.
- Quái dị, ngay cả một mảnh vụn cũng không có là sao.
Ngay thời điểm Lâm Phàm nghi ngờ, hệ thống bỗng lên tiếng nhắc nhở, tiếng nhắc nhở này khiến cho Lâm Phàm suýt chút nữa nhảy lên.
“Đinh, chém chết lão tổ Phật Tộc.”
“Đinh, kinh nghiệm tăng lên...”
“Đinh, chúc mừng tu vi tăng lên.”
“Chí Tôn Cảnh trung giai.”
“Đinh, chém chết Tinh Tộc Chi Tổ.”
“Đinh, chém chết Dạ Ma Chi Tổ.”
“Đinh, tu vi tăng lên.”
“Chí Tôn Cảnh cao cấp.”
“Chí Tôn Cảnh đại viên mãn.”
...
Sau khi Lâm Phàm nghe tiếng nhắc nhở hệ thống, trong khoảng thời gian ngắn cũng hoàn toàn đứng hình, quả thực bùng nổ mà, nhưng tiếng thông báo đó vẫn chưa có kết thúc.
“Thu được ba mươi sáu phẩm đài sen của lão tổ Phật Tộc.”
“Thu được Tam Thế Luân Hồi Kinh.”
“Thu được Tinh Không Thánh Điển của Tinh Tộc Chi Tổ.”
“Thu được Bản Nguyên Phong Ấn Thuật của Dạ Ma Chi Tổ.”
“Thu được Tinh Không Bỉ Ngạn.”
“Tinh Không Bỉ Ngạn, phẩm cấp: Tổ khí.”
...
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Lâm Phàm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, đúng thật bùng nổ lớn nha, tiếp theo có thể lên trời chưa?
- Con mẹ nó, hù chết lão tử rồi, sau này phải nói với con lừa trọc, lần này có thể may mắn sống sót hoàn toàn dựa vào lão tổ Phật Tộc đó, nếu như không phải nhờ hắn thì mình sớm chết rồi, kaka.
Lâm Phàm vui sướng, tất cả những thứ này đều do vận khí a.
Cái gì gọi là vận khí nghịch thiên, mình đây chính là vận khí nghịch thiên còn gì, rõ ràng sắp bị đánh chết nhưng ai cũng không ngờ trong vô tình lão tổ Phật Tộc đã cứu mình.
Đồng thời, thu được rất nhiều đồ vật, Lâm Phàm rất thoả mãn, nhất là Tam Thế Luân Hồi Kinh, khiến Lâm Phàm rất hài lòng, thần công cỡ này thật sự quá biến thái, Lâm Phàm cảm thấy có thể lợi dụng nó một phen.
“Có học tập Tam Thế Luân Hồi Kinh hay không.”
“Có học tập Tinh Không Thánh Điển hay không.”
“Có học tập Bản Nguyên Phong Ấn Thuật hay không.”
“Học.”
Những thứ này còn phải hỏi sao? Nhất định phải học, nhất là Tam Thế Luân Hồi Kinh, nó có thể chém giết ba đời, để linh thức không còn chỗ trốn, quá nghịch thiên rồi.
Mà Tinh Không Thánh Điển này cũng là vô thượng thần thông, một môn công pháp có thể câu thông tinh thần vô cùng vô tận, tăng thêm năng lực bản thân, tự thân rèn luyện, nó có thể cùng Vĩnh Hằng Thần Khu bổ sung lẫn nhau.
Về phần Bản Nguyên Phong Ấn Thuật này thì thuộc về loại phong ấn thần thông, có thể phong tỏa thiên địa.
Lúc này, Lâm Phàm cầm Tam Thế Luân Hồi Kinh trong tay, tâm trí bắt đầu chuyển động, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Phục hồi, phục hồi đến vô tận.
Chi chít hơn vạn chữ trong Tam Thế Luân Hồi Kinh bồng bềnh trong hư không.
Hiểm cảnh lần này khiến Lâm Phàm hiểu rõ một đạo lý, chính là thần công của kẻ thủ cũng có lúc trợ giúp cho mình.
- Đi thôi, Tam Thế Luân Hồi Kinh của ta.
Vô số thần thông của Phật Tộc phân tán rơi vào bên hư không vô tận, theo Lâm Phàm nghĩ, thứ này tốt nhất nên để người người đều có thể học tập
“Tinh Không Bỉ Ngạn.”
Lâm Phàm nhìn chiếc bảo hạm trên tay, cảm thấy vô cùng bất ngờ, đồ chơi này vậy mà là tổ khí.
“Nuốt chửng.”
Lâm Phàm ném Tinh Không Bỉ Ngạn vào Động Thiên, để Thượng Cổ Đại Yêu tự mình giải quyết.
Nguy cơ đi qua, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại tình huống khi nãy, quả thật hung hiểm vạn phần, thiếu chút nữa thì xong đời rồi.
Xem ra những người gọi là cường giả này cũng không phải hòa nhã như mình nghĩ.
Lúc này, Lâm Phàm phóng ra Địa Cầu cùng Huyền Hoàng Giới từ Thiên Địa Dung Lô, Gà con và Thích Già Tôn Giả cũng đi ra cùng lúc, sau khi nhìn thấy Lâm Phàm bình yên vô sự, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Thí chủ, ngươi không có chuyện gì thì tốt quá rồi.
Thích Già Tôn Giả kích động nói, tình huống lúc trước thật sự quá nguy hiểm.
“Ác ác!”
Gà con nhảy lên bả vai Lâm Phàm, nghĩ đến cũng thấy sợ hãi rồi.
- Không có chuyện gì, cái này còn phải cảm tạ Phật tổ kia của ngươi, nếu không nhờ hắn, hôm nay ta chắc chắn bị làm thịt rồi.
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Trải qua trận đánh lần này, Lâm Phàm xem như rõ ràng sự chênh lệch của mình với các cường giả chí cao.