Thương gia bên trong Lập Thiên Thành thuộc về tầng lớp những gia tộc đứng đầu.
Tuy Lập Thiên Thành có hoàng quyền khống chế, nhưng thế giới này hết thảy đều thực lực vi tôn.
Thương gia lão tổ chính là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.
Gương mặt Thương Khuynh Thành cực kỳ âm trầm, thở phì phò đạp bay cửa lớn, sau đó đi vào cung điện.
Hạ nhân xung quanh vô cùng kinh hoảng, bọn họ không biết tiểu thư lại bị làm sao nữa?
Không biết sao sắc mặt lại khó coi như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra đại sự gì hay sao?
- Khuynh thành, ngươi làm gì vậy?
Ngay thời điểm Khuynh Thành chuẩn bị phát hỏa, một người đàn ông trung niên đi ra hỏi.
Khí tức Trung niên nam tử này rất cường đại, ánh mắt ác liệt, toả ra uy nghiêm của cường giả.
- Phụ thân, ta bị người khác bắt nạt.
Thương Khuynh Thành nhìn thấy người tới, nhất thời khóc lóc kể lại.
Chuyện ngày hôm nay để Thương Khuynh Thành không cách nào quên được, khiến nàng có thể nhớ cả đời.
Thương Khuynh Thành nàng lại bị người khác khi dễ, còn hung hăng đạp nàng dưới chân nhục nhã nàng, chuyện này sao nàng chịu đựng được.
Sau đó, Thương Khuynh Thành kể rõ ràng sự tình hôm nay gặp phải cho phụ thân nghe.
Sau khi phụ thân Thương Khuynh Thành nghe nàng nói xong, trên mặt lóe lên vẻ kinh dị, cảm giác tất cả những thứ này đều không bình thường.
...
Trong hoàng thành, Đại hoàng tử cũng phân phó hạ nhân tìm kiếm người hôm nay vừa gặp kia.
Đại hoàng tử thầm nghĩ, chuyện đã xảy ra hôm nay vô luận như thế nào cũng phải lấy lại danh dự.
Có người đến địa bàn của hắn gây sự lại còn hung hăng đánh mặt hắn nữa, thân là Đại Hoàng Tử của đế quốc, sao hắn có thể nhịn được.
Lúc này, Lâm Phàm đang khai trương cửa hàng, người hắn ngồi chỗ đó nhưng tâm tư đã không biết bay đi nơi nào.
Đại Thánh nói một sự tình khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, hắn không ngờ chuyện lại có thể như thế này.
Đối với đông đảo chí cường giả, kỷ nguyên này chính là kỷ nguyên sau cùng, bất kể là ai, chỉ cần không siêu thoát, cuối cùng cũng sẽ tan thành mây khói.
Chí cường giả bọn họ sao có thể tiếp thu cho được.
Bọn họ tu hành đến hiện tại vì muốn vĩnh hằng, nhưng bây giờ lại phát hiện đây là kỷ nguyên cuối cùng, điều này không khiến bọn họ tức điên lên hay sao.
- Gâu gâu.
Đúng lúc này, một tiếng chó sủa cắt đứt tâm tư Lâm Phàm, thời điểm hắn ngẩng đầu lên, phát hiện trước mắt hắn là một đứa nhỏ chân trần, mặc quần áo cũ rách, tay ôm một con chó mực đứng ở cửa rụt rè nhìn hắn.
Thời điểm nó phát hiện Lâm Phàm đang nhìn nó, nó lại ảo não chạy đi.
- Không hiểu tên nhóc con này muốn làm cái gì?
Lâm Phàm cười cười cũng không để chuyện này trong lòng.
Nhưng Lâm Phàm không ngờ tới là, không lâu lắm đứa bé kia lại tới, nó như cũ lén lén lút lút trốn một bên sau đó thừa dịp Lâm Phàm không chú ý, thò tay nhỏ vào trong ngăn kéo, muốn lấy một viên đan dược.
- Tiểu tử, trộm đồ là không tốt đâu! Nếu muốn thì phải quang minh chính đại đánh cướp mới được, nếu không sẽ làm mất phong độ nam nhi đó.
Lâm Phàm cười nói.
- Gâu gâu.
Con chó đen nho nhỏ nhe răng trợn mắt nhìn Lâm Phàm, điên cuồng sủa lên, nhưng Lâm Phàm dùng một ánh mắt nhìn sang nó, khiến nó sợ hãi nằm rạp trên mặt đất, không dám kêu loạn nữa.
Nhìn thấy con chó đen nhỏ Lâm Phàm chợt nhớ lại một người, hắn không biết Thất Thánh lão cẩu chạy đi nơi nào rồi.
Thất Thánh lão cẩu bon chen với Lâm Phàm ở Huyền Hoàng Giới cũng khá lâu, nhưng sau khi Cổ Thánh Giới mở ra, hắn rất ít xuất hiện, bây giờ không biết hắn đi đâu rồi.
Chẳng lẽ chết rồi sao?
Bé trai biết bị phát hiện, sợ hãi làm khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, nó xoay người muốn chạy trốn nhưng Lâm Phàm hiện tại hơi buồn không ai tán gẫu nên muốn tìm chút niềm vui.
Hắn vươn người bắt cổ đứa trẻ, trực tiếp xách lên nói
- Tiểu tử, tại sao lại trộm đồ?
- Bại hoại, ngươi thả ta xuống mau.
Tứ chi nhỏ bé của nhóc con khua loạn trong không trung muốn đánh vào người Lâm Phàm nhưng tiếc rằng không tới.
- U, rất ngang ngược nha.
Lâm Phàm cười cợt, sau đó thả nó xuống đất.
Rầm một tiếng.
Đứa nhỏ sau đó lại quỳ trên mặt đất nói.
- Ông chủ van cầu ngươi thương xót, cha ta bị người ta đả thương không có tiền mua thuốc nên ta mới làm vậy, chỉ cần ông chủ cho ta thuốc, sau này muốn ta làm trâu làm ngựa cho ông cũng được.
- Vừa rồi ngươi còn thô bạo lắm mà, không ngờ mới đó đã quỳ rồi, thật vô vị quá.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, sau đó ngón tay búng một cái, một viên thuốc rơi vào trong tay đứa trẻ.
- Đan dược này đưa cho cha ngươi đi, sau này làm người phải có cốt khí một chút nghe chưa, không cho thì cướp chứ không được động chút là quỳ lạy van xin.
Lâm Phàm từ tốn nói.
Nếu đứa trẻ này học theo lời của Lâm Phàm, sau này nó lớn lên chỉ sợ cũng trở thành bá chủ một phương, gieo vạ cho chúng sinh mất.
Đứa nhỏ sững sờ, hai con mắt thiên chân vô tà tròn vo nhìn Lâm Phàm, sau đó dập đầu mấy cái rồi lấy đan dược chạy như bay tìm trở về.
- Nhàm chán quá, không biết lúc nào Đại Thánh mới có thể khôi phục thương thế đây, Đấu Thiên Vô Thượng Diệu Pháp quả thật hết sức kỳ diệu, dĩ nhiên chiến thiên tăng cường chiến ý.
Đại Thánh cô đọng võ đạo thần thông của hắn sau đó trực tiếp đưa cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm vì nắm giữ hệ thống, nên học tập võ đạo thần thông rất nhanh, bởi vậy, hắn đã tu luyện Đấu Thiên Vô Thượng Diệu Pháp đến cấp độ nhập môn rồi.
Nhưng muốn tu luyện đến mức độ cao thâm hơn, phải tiêu hao một đoạn thời gian rất dài.
Công pháp này không giống những công pháp khác, những công pháp khác Lâm Phàm chỉ cần một ý nghĩ đã có thể tu luyện nó tới cảnh giới cao thâm nhất, còn công pháp này lại cần thời gian tôi luyện rất nhiều mới có thể tiếp cấp được.
Lúc này, trong một căn phòng cũ nát nào đó, một người đàn ông nằm ở đó, toàn thân gầy gò, trên lồng ngực lại có một vết thương cực kỳ kinh khủng, trên vết thương này có một đoàn khói đen quấn quanh, giống như đang ăn mòn thân thể hắn vậy.
Vết thương rất sâu có thể nhìn thấy cả nội tạng trong cơ thể. Nếu như người bình thường chịu phải loại thương thế này, chỉ sợ đã sớm chết rồi.
- Cha ơi, con có đan dược rồi này.
Một tiếng nói thanh thuý của trẻ con tràn ngập vẻ hưng phấn vọng lại.
Nam tử nằm trên giường sắc mặt trắng hếu, lộ vẻ tươi cười nhưng sau đó lại nhướng mày phun ra một ngụm máu tươi.
- Cha mau ăn đan dược đi, cha nhanh ăn vào là vết thương trên người sẽ nhanh khỏi thôi.
Đứa nhỏ kích động nói.
Nam tử thấy viên đan dược, trong mắt vẫn có ý nghĩ nó vô dụng nhưng hắn vẫn như cũ lộ ra tươi cười.
Loại thương thế này đâu phải đan dược tầm thường có khả năng chữa trị, nhưng vì để nhi tử một tia hi vọng, hắn vẫn phục dụng.
- Tốt, tốt.
Nam tử biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, thứ duy nhất hắn không yên tâm chính là đứa con trai này.
Vì muốn nhi tử không lo lắng, nam tử này cũng không thèm để ý đan dược gì mà nuốt đại, mặc kệ độc dược hay đan dược cũng không quan trọng nữa.
Hắn rất rõ ràng tình huống thân thể mình nhất.
Nam tử tiếp nhận đan dược nuốt xuống sau đó sờ sờ con trai đầu nói.
- Được rồi, con ra ngoài chơi... Đi.
Chưa kịp nói hết câu, sắc mặt nam tử đột nhiên biến đổi, trên mặt hắn lộ vẻ không dám tin tưởng.
Hắn cảm nhận trong cơ thể mình có một luồng sinh mệnh lực cường hãn đấu đá lung tung, luồng khói đen quấn quanh trên vết thương trực tiếp bị đuổi ra ngoài.
Huyết nhục héo rũ khôi phục rất nhanh.
- Chuyện này... Này.
Nam tử kinh hãi biến sắc, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn nhi tử của mình, không hiểu nó lấy được thần đan từ nơi nào.