Theo khí tức Lâm Phàm không ngừng rót vào, khí tức bên trong cũng dần biến đổi, nó ngày càng ác liệt, từng đạo từng đạo búa như muốn khai thiên lập địa.
Khí tức bén nhọn như muốn cắt rời thân thể Lâm Phàm, nhưng với cường độ thân thể hiện tại của hắn, không tạo nên bất cứ thương tổn gì.
Luồng hơi thở này thật cường hãn, khi ở bên ngoài không cảm thụ ra, cũng không nhìn được nơi này ẩn giấu mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ không thôi, đạo búa này tuy ác liệt nhưng đối với Lâm Phàm vẫn còn chưa có đủ đâu.
-Là ai….
Đúng lúc này, một đạo âm thanh hùng vĩ đột nhiên phát ra, âm thanh này tràn đầy uy nghiêm, ẩn chứa một sức mạnh vô thượng, quán xuyên thời gian và không gian.
Một loại thanh âm tràn đầy sức mạnh, nếu gặp một người có tu vi yếu kém, có thể đã bị nó khủng bố đến chết.
-Ha ha, mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ, gia gia ta đã tới rồi.
Lâm Phàm chợt quát một tiếng tràn đầy vui sướng, Vĩnh Hằng Chi Phủ đã dẫn hắ đến địa phương này, quả nhiên là nơi mảnh vỡ ẩn núp.
Nhưng điều khiến Lâm Phàm nghi ngờ chính là, rốt cuộc tên khốn kiếp nào đã để mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ ở đây?
Vạn giới không được dung hợp, Lâm Phàm cũng không cảm ứng được mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Hắn còn cho rằng thế giới này không có mảnh vỡ đó, không hề nghĩ đến việc nó được giấu bên trong thứ nguyên thế giới khác.
Thời điểm Lâm Phàm đi đến điểm cuối, chỉ thấy phía trước có một mảnh vỡ vô cùng to lớn đang trôi nổi trong không trung.
Trên mặt mảnh vỡ, hiện đầy phù văn, râm rạp chằng chịt với nhau, những bùa chú này tỏa ra khí tức bén nhọn.
Đây chính là khí tức của Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Chỉ trong chớp mắt, mảnh vỡ đột nhiên bùng nổ, phát ra một ánh hào quang, đạo hào quang này không ngừng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một người khổng lồ.
Người khổng lồ này như đội được cả trời và chân giẫm mạnh xuống đất, trong tay cầm một cây búa khai thiên, khí tức từ người này phát ra cực kì cường hãn, như có thể chém đứt thiên địa.
Không nghĩ tới một mảnh vỡ cư nhiên lại có thể tu luyện ra khí linh, điều này Lâm Phàm thật không nghĩ đến.
Vĩnh Hằng Chi Phủ bị phá nát đã lâu, ở đây một thời gian dài, nên mảnh vỡ này đã tự tu luyện thành đạo, luyện ra khí linh, biến một chuyện khó tin trở thành sự thật.
Hơn nữa, khí tức tản mát ra lại cực kì mạnh mẽ, tương đương với tu vi Chí Tôn Cảnh sơ giai.
-Vĩnh Hằng Chi Phủ…
Khi Lâm Phàm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, mảnh vỡ khí linh kia chợt trợn mắt, âm thanh mênh mông như từ nơi xa xôi vọng đến, tiếp sau đó là một đạo sức mạnh đột nhiên bạo phát ra.
Mảnh vỡ khí linh này đang muốn nuốt Vĩnh Hằng Chi Phủ.
-Đưa Vĩnh Hằng Chi Phủ cho ta, ta có thể cho ngươi sức mạnh vô thượng.
-Ngươi chỉ là một mành vỡ mà thôi, số phận của ngươi là dung nhập vào Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Lâm Phàm nó.
-Không… Ta tu hành đã vạn năm, được trời cao chăm sóc, ta đã không còn là một mảnh của Vĩnh Hằng Chi Phủ nữa, ta là một tồn tại độc lập.
Âm thanh vang vọng cùng uy nghiêm vô thượng của nó cất lên.
-Không nói nhiều với ngươi, một mảnh vỡ mà lại dám làm càn, chờ ta trấn áp ngươi xong lại nói.
Lâm Phàm lười nói thêm gì với tên này, năm ngón tay mở ra, bay thẳng đến nắm lấy mảnh vỡ khí linh.
Ầm ầm!
-Ngươi đang khing nhờn….
Mảnh vỡ khí linh chợt quát một tiếng, vạn đạo búa phóng lên trời, xét qua hư không bay đến chỗ Lâm Phàm mang theo sát khí ngập trời.
-Ai….
Lâm Phàm thở dài một tiếng, mảnh vỡ khí linh này đang tự mình chuốc khổ.
Hắn xòe năm ngón tay, mỗi một ngón đều được nguồn sức mạnh mênh mông quấn quanh, những sức mạnh này đủ để hủy diệt tất cả, cho dù mảnh vỡ khí linh này có thực lực Chí Tôn Cảnh sơ giai cũng vô ích.
Ầm!
Ầm!
Hư không như nổ tung, vòng bảo vệ khí linh ngoài người hắn không ngừng nứt toác, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
-Làm sao có khả năng!
Mảnh vỡ khí linh tức giận gào thét, hắn không tin những chuyện vừa rồi.
Xoạt xoạt!
Lâm Phàm trực tiếp nắm mảnh vỡ trong lòng bàn tay.
-Đừng có giết ta, ta sẽ thuần phục…, chỉ cần ngươi không giết ta, ta sẽ giao sức mạnh mạnh nhất cho ngươi, sức mạnh khai thiên tích địa.
Mảnh vỡ khí linh kêu thảm, hắn không ngờ thực lực của đối phương lại cường hãn như vậy.
-Hừ, nguyên bản ngươi chỉ là một mảnh vỡ vậy, còn muốn đổi khách làm chủ, ngươi nằm mơ rồi.
Lâm Phàm hơi dùng lực một tí, bàn tay tăng cường độ lên.
Xoạt xoạt!
-Không…
Mảnh võ khí linh quả thực không nghĩ đến việc có ngày mình bại dưới tay một Nhân tộc tầm thường, nhỏ bé.
-Keng, chúc mừng chém chết mảnh vỡ khí linh của Vĩnh Hằng Chi Phủ.
…………………….
Lâm Phàm không để ý, trực tiếp lấy mảnh vỡ đặt trong tay rồi vỗ về Vĩnh Hằng Chi Phủ một cái, chỉ trong chớp mắt, một đạo ánh sáng dung hợp phát ra mạnh mẽ.
Khoảng thời gian trước đây Vĩnh hằng Chi Phủ trợ giúp Lâm Phàm lớn đối, nhưng khi thực lực hắn không ngừng tăng lên, tác dụng của nó cũng dần mất giá, không còn được như trước nữa.
Thế nhưng sau khi Lâm Phàm dung hợp mảnh vỡ này, hoàn toàn thăng cấp nó lên Thần khí.
Ầm ầm!
Thời khắc này, Vĩnh Hằng Chi Phủ đột nhiên nổ ra hào quang óng ánh, xuất hiện một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa đang há miệng, hút thật mạnh, trực tiếp hấp thu mảnh vỡ kia vào bụng.
Khí linh Vĩnh Hằng Chi Phủ đang hấp thu mảnh vỡ cuối cùng của nó để tấn thăng đến trạng thái hoàn mĩ nhất.
Chỉ trong chớp mắt sau, một luồng khí tức như người đã chinh chiến vạn cổ phát ra từ Vĩnh Hằng Chi Phủ, luồng hơi thở này mang khí tức không thể xem thường, đến cả Lâm Phàm còn cảm nhận được một áp lực vô hình từ Vĩnh Hằng Chi Phủ.
-Keng, chúc mừng đã dung hợp mảnh vỡ cuối cùng.
-Keng, Vĩnh Hằng Chi Phủ đã thăng cấp thành thần khí.
-Keng, lĩnh ngộ được chiêu thức thứ ba: Khai Thiên Tích Địa.
…………………..
Tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên liên tiếp, khiến lòng Lâm Phàm hớn hở, vui vẻ, theo sau đó có một luồng sức mạnh huyền diệu rót vào cơ thể hắn.
Giờ khắc này, Lâm Phàm phát hiện bên trong cơ thể ngưng kết một viên võ đạo thần thông.
Hấp thụ mảnh vỡ Vĩnh Hằng Chi Phủ có kèm theo chiêu thức, trước đây hắn đã lĩnh ngộ được hai chiêu, bây giờ Vĩnh Hằng Chi Phủ đã hoàn chỉnh, nên chiêu thứ ba này là cường đại nhất, nó giống như dấu ấn, vĩnh viễn khắc sâu trong tâm linh Lâm Phàm.
-Không ngờ chiêu thức thứ ba của Vĩnh Hằng Chi Phủ lại mạnh như thế, cho dù cường giả chí tôn cũng không chắc sẽ ngăn cản được nó.
Lâm Phàm mừng rỡ vô cùng, tâm tình đang tràn đầy vui sướng.
Cái cảm giác này thật sự quá thoải mái, trước đây khi đối đầu cường giả, Lâm Phàm không nắm chắc phần thắng lắm, nhưng bây giời đã khác rồi, Lâm Phàm hiện tại vô cùng tự tin, hắn tin chính mình có thể thắng.
-Ai…
Nhưng lúc này, Lâm Phàm cảm thấy có người đang quan sát hắn từ trong hư không, nhưng khi bị hắn phát hiện, cái cảm giác bị theo dõi đó cũng biến mất.
Rốt cuộc là ai mới được?
Lâm Phàm không rõ lắm, nhưng ngay lúc này, hắn nghe được âm thanh chiến đấu gần đó vọng đến, âm thanh của những cường giả đang chiến đấu với nhau.
Hiển nhiên có những người khác đang tranh giành bảo bối gì đó.