Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 915: Chỉ Thiếu Chút Nữa!

Chương 914: Chỉ Thiếu Chút Nữa!



Lúc này, Lâm Phàm như không có việc gì xảy ra, bình thản đứng lên, chỉnh sửa quần áo.

- Giao Tộc Lão tổ, một cước này ngươi đạp rất tốt, có điều không có đau lắm a.

Lâm Phàm vuốt dấu chân trên y phục, cười nói.

- Ngươi...

Thần sắc Giao Tộc lão tổ cứng lại, không thể tin tình huống trước mắt, chuyện này rốt cuộc là thế nào, sao tên Nhân tộc này giống như không có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì bất bình thường ở đây sao?

- Thôn Thiên Lão tổ, vừa rồi ngươi nói rất đúng, nếu Lôi tổ tự bạo, các ngươi khẳng định sẽ phải chịu liện lụy.

Lâm Phàm vung ống tay áo, sau đó chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hờ hững nói.

- Tốt, hiện tại ta sẽ cũng các vị tìm hiểu một chút sự hình thành của tự bạo.

- Nguyên lí tự bạo này rất đơn giản, nóng nở lạnh co, tuy chỉ có bốn chữ, nhưng bản Đế nghĩ các ngươi sẽ nghe không hiểu, như vậy, ta sẽ nói đơn giản một chút.

- Thân thể Lôi tổ hiện giờ như một cái bát lớn, tất cả các loại lực lượng, Thiên Địa Thần Đan, Vĩnh Hằng Chi Vị, Động Thiên, Nguyên Thần cùng tồn tại trong đó, chúng nó hiện tại đã dung hợp thành một, đang không ngừng bành trướng, uy lực bạo nổ sẽ lớn đến mức nào đây?

- Ta hiểu rõ Ngạc tộc lão tổ ngươi biết, nhưng để ta nói thêm một chút được không.

Lâm Phàm thấy Ngạc tộc lão tổ muốn mở miệng, nhưng hắn đã nhanh chóng cướp lời.

- Nếu chúng ta lấy một đòn toàn lực của Lôi tổ để hình dung là một, thì uy lực tự bạo sẽ tương đương với năm, sức mạnh gấp năm lần.

Lâm Phàm nói.

Sau khi Lâm Phàm nói xong, sắc mặt đông đảo chí cường giả đều đồng loạt biến đổi, Giao Tộc lão tổ càng rống giận lớn hơn.

- Lôi tổ, cuối cùng ngươi muốn thế nào?

Lôi tổ không nói gì, vẫn còn đang ngưng tụ sức mạnh, thân thể đột nhiên xoạt xoạt một tiếng, xuất hiện từng vết nứt, trong cơ thể hắn như có một luồng sức mạnh đang sắp tuôn ra bên ngoài.

- Há, quên nói cho các ngươi biết, Lôi tổ đã bị ta thuần phục, việc dụ dỗ các ngươi đến đây đều do ta thông đồng với hắn đấy.

Lâm Phàm cười nói.

- Sao lại thế...

Đông đảo chí cường giả đều kinh hãi, có cảm giác không lành nảy sinh.

- Ngươi cuối cùng muốn làm gì, khoảng cách gần như vậy, ngươi cũng sẽ bị liên lụy không khác gì chúng ta đâu.

Các chí cường giả đã bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Người tự bạo lần này không phải một chí cường giả bình thường, chính là Lôi tổ đó a.

- Đi, chúng ta đi mau.

Lucifer gào thét, sao còn dám ở lại chỗ này.

Vèo!

Vèo!

Từng bóng người lần lượt xông vào trong hư không, nhưng ngay lập tức đã bị ngăn trở.

- Các ngươi không cần phí công, ở đây đã bị ta với Lôi tổ hạ phong ấn rồi, cho dù các ngươi có muốn loại bỏ phong ấn này, cũng cần thời gian một nén nhang.

- Đáng tiếc, thời gian Lôi tổ tự bạo chỉ còn đưa đến mười giây nữa thôi.

Lâm Phàm cười nhạt, không để chuyện bọn họ muốn phá hủy phong ấn trong lòng chút nào.

Nét mặt Thôn Thiên Lão tổ giận dữ nhìn Lâm Phàm.

- Nhân tộc Đại Đế, thả chúng ta rời khỏi đây, từ nay về sau, chúng ta sẽ không đối nghịch với ngươi nữa, nếu không hiện tại, ngươi cũng sẽ bị ảnh hưởng.

- Không sai, lấy thực lực của ngươi, tuyệt đối không chống đỡ nổi uy lực của nó.

Ngạc tộc lão tổ nói.

Lâm Phàm khoát tay áo, sau đó cười nói.

- Các ngươi đều cả nghĩ quá rồi, ai nói bản Đế không chống được uy lực tự bạo chứ.

Lúc này, Lâm Phàm lấy Thiên Địa Dung Lô ra bên ngoài.

- Chuyện này...

- Các chí cường giả nhìn thấy cái lò nung vừa được Lâm Phàm lấy ra đều ngây ngẩn cả người.

- Cái này gọi là Thiên Địa Dung Lô, chính là tồn tại cứng rắn nhất, cho dù tự bạo cũng tuyệt đối không tạo bất cứ thương tổn gì cho nó, đương nhiên, đồ chơi này chỉ có bản Đế có, mà các ngươi lại không có.

Ngay thời điểm Lâm Phàm nói điều này, một tiếng rống giận dữ đột nhiên lan truyền mà tới.

- A!

Lôi tổ lớn tiếng rống giận, lực lượng toàn thân bành trướng đến mức cao nhất.

Luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa trong cơ thể đã đạt đến cực hạn, hiện tại hắn muốn bùng nổ.

- Nhân tộc Đại Đế, ngươi không thể như vậy.

Các chí cường giả tiếp tục rống giận.

- Không còn kịp rồi, hẹn gặp lại.

Lâm Phàm không nhiều lời, trực tiếp trốn vào Thiên Địa Dung Lô.

- Nhỏ lại, nhỏ lại…

Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã thu nhỏ Thiên Địa Dung Lô thành một hạt bụi.

Những chí cường giả cũng muốn trốn vào Thiên Địa Dung Lô, nhưng lúc này đã không còn cách nào.

- Làm sao có khả năng, vô liêm sỉ...

Các chí cường giả nổi giận.

- Thần vật hộ thể.

- Thôn Thiên Thực Địa, vĩnh hằng bất diệt.

- Cực thiên chi đạo, bất diệt giới hạn.

Thời khắc này, các chí cường giả bắt đầu dốc hết uy lực, thi triển các loại thần thông cường đại nhất của mình, bọn họ đang sợ hãi.

Họ không ngờ chuyện sẽ xảy ra như thế này

Chí cường giả tự bạo? Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì ai mà tin chứ, nói ra chỉ sợ người ta cười cho thúi đầu.

Ầm!

Thời điểm các chí cường giả vẫn không dám tin, Lôi tổ đã tự bạo.

Thân thể đang dồn nén rất nhiều sức mạnh đột nhiên bạo phát, sức mạnh kia cực kỳ cường hãn, trực tiếp xé rách thiên địa.

Hào quang óng ánh, toàn bộ thế giới đều lâm vào một mảnh hư vô.

Các chí cường giả ở những thế giới khác khi cảm thụ đến luồng rung động này cũng đột nhiên run lên, trên mặt cũng lộ vẻ hoảng sợ.

Bọn họ cảm nhận được sức mạnh này sinh ra do chí cường giả tự bạo.

Chu vi ngàn tỉ dặm đều chịu ảnh hưởng, đặc biệt là thế giới hoang vu này, càng không ngừng nứt toác, hết thảy đều trở về điểm ban đầu.

Cho dù Lâm Phàm và Lôi tổ đã bố trí phong ấn, nhưng trước mặt nguồn sức mạnh vô cùng khủng bố này, cũng sụp đổ trong nháy mắt.

Lâm Phàm trốn bên trong Thiên Địa Dung Lô, thời điểm tận mắt nhìn thấy cái thế giới sáng chói kia hóa thành tro bụi trong nháy mắt, cả người đều nhảy dựng.

Uy lực này cũng quá mạnh đi.

Những chí cường giả này sẽ không trực tiếp bị đóng băng chết hay bị vỡ chết chứ? Nếu như vậy thì hắn thua lỗ lớn rồi!

Chỉ mong bọn họ có thể lưu lại hơi tàn, sao đó hắn ra tay chém chết bọn họ, thu kinh nghiệm vào tay.

Rung động không ngừng, Thiên Địa Dung Lô cũng không ngừng lăn lộn, nhưng cỗ dư âm này cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Thiên Địa Dung Lô.

Không biết qua bao lâu, rung động kết thúc, Lâm Phàm xuyên thấu Thiên Địa Dung Lô nhìn ra bên ngoài.

Kết thúc!

Hắn lập tức đi ra từ Thiên Địa Dung Lô.

Thời điểm chứng kiến tình huống bên ngoài, hắn ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Nơi này còn là một thế giới không?

Triệt để biến thành hư vô.

Một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy phía trước, thậm chí ngay cả thời gian, không gian, pháp tắc, tất cả mọi thứ đều không còn tồn tại.

Trên người Lâm Phàm tuôn ra ánh sáng vạn trượng, trực tiếp xuyên thấu tấm màn đen nhánh, hư vô này.

- Ồ, đó là...

Lúc này, Lâm Phàm thấy được một đống máu thịt đang phiêu phù.

Thậm chí ở trong đống máu thịt đó còn truyền tới thần niệm yếu ớt.

- Nhân tộc... Đại Đế... Ta là Thôn Thiên lão tổ...... Không biết...

- Thôn Thiên lão tổ, ngươi kiên trì một chút, ta tới đây.

Lâm Phàm không ngờ Thôn Thiên lão tổ lại bị nổ đến chỉ còn sót lại một khối huyết nhục nhỏ thế này, hắn hoàn toàn câm nín.

Con mẹ nó chứ, chơi vố này lớn quá lớn rồi.

Thời điểm khi Lâm Phàm vẽ ra một búa đánh khối huyết nhục này thành bột, nhưng lại không nghe tiếng hệ thống nhắc nhở.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Phàm không biết nói gì hơn.

- Con mẹ nó, đợi một chút nữa cũng không được sao, trời ơi!!

Lâm Phàm không nghĩ tới Thôn Thiên lão tổ vậy mà không cầm cự nổi một chút, trực tiếp ngủm củ tỏi bà nó rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch