Đúng như Tiêu Dao công tử nghĩ, Liễu Thanh Sơn đang muốn khích tướng hắn.
Chân Tiên Bảng là bảng danh sách được một vị đại năng giả lập ra trong vô tận đại lục, cho dù là Chân tiên dự bị, khi bảng danh sách câu thông thiên địa cũng có thể nhìn thấu tiềm lực của một người.
Tiêu Dao công tử này trong bảng Chân tiên dự bị xếp hạng mười lăm, thực lực hiển nhiên cường đại hơn rất nhiều so với Liễu Thanh Sơn, tu vi Viễn Cổ cảnh đại viên mãn.
Thực lực của tên thủ lĩnh đi cùng với Địa Uyên Hỏa Thú quả thật rất cường hãn, dù hắn đã sử dụng sở học suốt đời cũng không phải đối thủ của đối phương.
Mà Tiêu Dao công tử xuất hiện, mang đến một chút hy vọng cho Liễu Thanh Sơn, nếu Tiêu Dao công tử này khoanh tay đứng nhìn, sợ rằng hắn cùng các sư đệ đều phải bỏ mạng ở đây.
Liễu Thanh Sơn để ý cái mạng nhỏ của hắn nhất, hắn dù sao là một thiên kiểu của tông môn, sau này tiền đồ vô lượng, nếu như chết trong tay hung vật này, hắn thật sự không cam lòng.
- Liễu Thanh Sơn, cầu xin ta cứu ngươi, bản công tử sẽ cứu ngươi, bằng không, đám người các ngươi cứ chờ đến lúc bị những hung vật này phân thây đi, ta nghĩ cái chết của ngươi sẽ khiến rất nhiều người vui vẻ đó.
Tiêu Dao công tử nhàn nhã nói.
- Ngươi...
Sắc mặt Liễu Thanh Sơn giận dữ, nhưng sau đó lại nhịn xuống, tình huống bây giờ không thích hợp gây hấn với Tiêu Dao công tử.
- Làm sao?
Tiêu Dao công tử xòe quạt giấy trong tay, mặt trên quạt vẽ một bộ giang sơn đồ, khí tức bàng bạc, nhìn qua không tầm thường.
...
Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, chuyện này có chút phức tạp.
Hắn biết những người này đang đối thoại, nhưng nói cái gì thì hắn nghe không hiểu.
Bất quá, điều khiến Lâm Phàm khiếp sợ chính là tu vi nam tử mặc áo trắng vậy mà đạt đến Viễn Cổ cảnh đại viên mãn.
Chuyện này khiến Lâm Phàm cảm thấy không khoa học.
- Các ngươi, con mẹ nó, có thể nói tiếng người hay không.
Lâm Phàm rít gào.
Nhưng trong mắt đám người Liễu Thanh Sơn, tiếng rít này của hắn lại như tiếng gào của dã thú, hung mãnh dị thường.
Nội tâm Liễu Thanh Sơn cả kinh, giữ được mạng sống không lo không có củi đốt, sỉ nhục hôm nay, ngày sau tái báo.
- Kính xin Tiêu Dao công tử xuất thủ cứu chúng ta!
Liễu Thanh Sơn mở miệng nói.
- Ha ha...
Tiêu Dao công tử bắt đầu cười lớn, sau đó nhìn đám người bên cạnh nói.
- Liễu Thanh Sơn xếp hạng năm mươi Chân Tiên Bảng lại cầu cứu ta, nếu đã như vậy, bổn công tử thiện tâm cứu cái mạng chó của ngươi.
- Ha ha...
Các đệ tử xung quanh vui vẻ cười lớn, trong nụ cười tràn ngập vẻ khinh thường.
Liễu Thanh Sơn oán giận vạn phần, nhưng giờ khắc này hắn cũng không thể làm gì hơn, ngoài nhẫn nại cũng chỉ có nhẫn nại thêm thôi, đám đệ tử đồ đệ bên cạnh Liễu Thanh Sơn cũng rất luống cuống, bọn họ không ngờ Thanh Sơn sư huynh vậy mà cầu cứu Tiêu Dao công tử.
Bọn hắn cũng rõ ràng, rằng thực lực Tiêu Dao công tử này không phải bình thường, xếp hạng mười lăm trong Chân tiên dự bị.
- Địa Uyên Hỏa Thú sao, chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi!
Thần sắc Tiêu Dao công tử đông lại, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, vung quạt giấy trong tay lên.
Một quạt nhẹ nhàng bâng quơ này lại tuôn ra một luồng hơi thở cực kỳ cường đại.
Một trận gió lớn thổi quét thiên địa, như một dòng sông mênh mông bay lên cao, trấn áp toàn bộ Địa Uyên Hỏa Thú trước mắt.
- Đây là chiêu giang sơn vạn dặm của Tiêu Dao sư huynh, một quạt đánh ra, mang sức mạnh lực lượng của Quỷ Thần.
- Vận mệnh những Địa Uyên Hỏa Thú này đã sớm được định, chính là hóa thành kết tinh, mà tên thủ lĩnh của đám hung vật ngược lại có chút kỳ quái, lại có thể hóa ra hình đó chứ.
- Các ngươi có thấy tên thủ lĩnh kia đang đang đứng như trời tròng ở đó không? Chắc đã bị khí tức của Tiêu Dao công tử dọa sợ rồi, haha...
Ha ha...
...
Rất nhiều Địa Uyên Hỏa Thú phẫn nộ gầm thét, bọn chúng cảm nhận được một cổ sức mạnh khủng bố đang áp bức về phía mình.
Bọn hắn mặc dù là hung vật nhưng cũng nắm giữ linh trí, tuy giờ đang rất phẫn nộ, nhưng bên dưới sức mạnh tuyệt đối, bọn hắn không có cách nào chống đối.
Đúng lúc này, Lâm Phàm bất ngờ di chuyển, đánh ra một chưởng, trực tiếp đập tan chiêu vạn dặm giang sơn này.
- Ồ!
Tiêu Dao công tử biến sắc, lộ vẻ ngạc nhiên.
- Có chút thú vị đấy, tên thủ lĩnh này có thể ngăn được chiêu thức của ta, xem ra có chút năng lực a.
Tiêu Dao công tử vẫn nở nụ cười như có như không, sau đó sải bước đi tới, áo bào màu trắng bất ngờ tung bay.
- Nhưng cũng đến lúc kết thúc rồi!
Tiêu Dao công tử gấp quạt giấy lại, trong hư không vạch tới vạch lui mấy cái, tựa như là đang vẽ một toà lao tù.
- Giang Sơn Địa Lao, Vĩnh Cố Vô Biên.
Vù!
Thời khắc này, hư không chấn động, thời điểm Lâm Phàm phản ứng lại thì thân thể hắn đã bị một bàn tay khổng lồ bắt được.
Lâm Phàm hơi nhướng mày, cái tên này có chút năng lực.
- Ha ha, giun dế cuối cùng cũng chỉ là giun dế mà thôi.
Tiêu Dao công tử phong độ cười nói.
- Sư huynh lợi hại, hung vật này đánh Liễu Thanh Sơn thành như vậy, nhưng sư huynh chỉ cần một bàn tay đã có thể hàng phục được hắn.
Đệ tử xung quanh lại bắt đầu nịnh hót.
Liễu Thanh Sơn nghe những câu nói này, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, đáng ghét, thật sự quá đáng ghét.
Mối thù này, hắn nhất định phải báo.
Ngón tay Tiêu Dao công tử vẽ một cái, kéo Lâm Phàm về phía mình.
Sau đó một tay bắt lấy cổ Lâm Phàm nói.
- Cái tên thủ lĩnh này có chút thú vị!
Lâm Phàm không phản kháng,, Lâm Phàm vẫn rất có hứng thú đối với những sinh linh quái lạ này.
Lúc này, Lâm Phàm bị Tiêu Dao công tử bóp cổ, hai người đang rất gần nhau.
- Ngươi nghe không hiểu Lão Tử nói gì à?
Lâm Phàm hỏi.
- Sư huynh, ngươi nhìn hung vật này còn đang gào thét kìa, hình như hắn muốn giãy ra khỏi tay sư huynh ấy, đúng là si tâm mộng tưởng.
Một tên đệ tử nói.
- Điều đó đương nhiên, sư huynh là tồn tại cỡ nào chứ, là cường giả đứng thứ thứ mười lăm Chân tiên bảng dự bị đó, Liễu Thanh Sơn há lại có thể so sánh.
- Ha ha...
Tiêu Dao công tử nghe mọi người thổi phồng, nhất thời cười lớn, nhưng ngay lúc đó, nụ cười của hắn đột nhiên vụt tắt.
Dung nhan khí độ bất phàm của Tiêu Dao công tử kia đột nhiên thay đổi, trở nên dữ tợn, thân thể như vừa bị thương tổn không thể tránh khỏi nào đó?
Đúng lúc này, chỉ thấy Lâm Phàm đá một cước lên đũng quần Tiêu Dao công tử.
- Tiên sư nó, những người này đến cùng có lai lịch gì, sao lại ngốc đến mức này, dùng một tay lại nghĩ có thể khống chế tiểu gia, còn để tiểu gia đến gần như thế, đây không phải muốn chết sao?
Lâm Phàm không nói hai lời, liền thi triển “Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước”, môn tuyệt thế thần công này, không cần biết ngươi là ai, chỉ cần ngươi trúng chiêu, căn bản chính là bị phế.
A!
Tiêu Dao công tử sắc mặt vô cùng dữ tợn, khuôn mặt nguyên bản trắng nõn đột nhiên biến thành màu gan heo, một tiếng kêu thê thảm lan rộng đất trời.
- Sư huynh...
Đông đảo đệ tử kinh hãi biến sắc hô lên.
- Cút ngay.
Lâm Phàm lấy ra Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên sau đó đánh ngất Tiêu Dao công tử, tiện tay ném hắn vào Động Thiên.
Đợi lát nữa, sẽ cẩn thận nghiên cứu người này.
Lâm Phàm nhìn những người trước mắt, khẽ cau mày, thời điểm Lâm Phàm do dự không quyết, những đệ tử này trong nháy mắt ra tay, vô số chiêu thức bắt đầu đánh lên người Lâm Phàm.
Hành động đó hoàn toàn chộc giận Lâm Phàm.
- Mẹ nó, tiểu gia không làm gì các ngươi mà các ngươi còn dám động thủ, đều chết hết cho ta.
Lâm Phàm oanh ra một chưởng đè bẹp tất cả.
Ta mặc các ngươi là ai, dám đụng đến ta, nhất định phải chết.
Ầm!
Nổ tung!
Sương máu bốc lên.
Mà lúc này, đám người Liễu Thanh Sơn cũng hoàn toàn trợn tròn mắt.