Tiểu tử này có chút năng lực, nhất là cú đấm vừa nãy, sức mạnh bùng lên không giống bình thường, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thì đúng như lời tiểu tử kia nói rồi.
Người thường xem trò vui, người trong nghề xem môn đạo.
Đối với người bình thường, bọn họ tự nhiên không biết lợi hại trong đó.
Cú đấm vừa rồi khiến hư không vặn vẹo, cái này đối dân thường, nó giống như hiệu ứng đặc biệt.
Còn đối với một ít tán tu, bọn họ kinh hãi không thôi, nếu cú đấm kia nhằm vào bọn họ, bọn họ căn bản không tiếp được.
Uy lực bộc phát thật sự rất cường hãn.
- Lại đi.
Thần sắc Thanh Dương Tử cứng lại, áo bào vang vọng, từng đạo từng đạo khí tức giống như dải lụa, từ thân thể hắn bạo phát.
Lần giao đấu này, chính là đấu pháp lực, không có bảo bối.
- Tốt, ta cũng muốn nhìn xem Chân tiên cảnh sơ kỳ có năng lực gì.
Lâm Phàm chợt quát, một chân vừa bước lên, thân thể trong nháy mắt biến mất.
Mà khi nhìn lại, nơi này chỉ còn lại hình ảnh.
Tốc độ Lâm Phàm vượt xa tất cả, trong nháy mắt, đã xuất hiện bên cạnh Thanh Dương Tử.
Chỉ bằng tốc độ này, đã khiến mọi người thất kinh, đặc biệt là những đệ tử Thiên Địa Tông, càng trợn mắt kinh ngạc, bọn họ thế mà không nhìn thấy thân ảnh của Lâm Phàm.
- Thật nhanh.
...
Khóe miệng Thanh Dương Tử lộ ra một nụ cười lạnh lùng, Chân tiên cảnh thọ cùng trời đất, tu vi chí thượng, dù cho chỉ là sơ giai, cũng không phải thứ mà Viễn Cổ cảnh có thể đối kháng.
Lâm Phàm không chút do dự, vận hành pháp lực trong cơ thể, pháp lực Cự Long chạy khắp quanh thân, mười ngón tay đè ép hư không, đánh về phía Thanh Dương Tử.
- Có ý tứ.
Thanh Dương Tử cười yếu ớt, áo bào vung lên, ống tay giống như có linh tính, xoay tròn bao vây mười ngón tay của Lâm Phàm lại.
Xé tan!
Trận chiến đấu này, chính là giao đấu chân chân thật thật, Lâm Phàm cũng không có sử dụng chiêu thức âm hiểm.
Nếu Lâm Phàm thật sự triển khai, thì Thanh Dương Tử trong lần trước đó cũng đã bại lui.
Nhưng Lâm Phàm không muốn giao đấu như vậy, hắn muốn nhìn một chút, mình đến cùng kém bao nhiêu với Chân tiên cảnh.
Lúc này, mười đầu ngón tay Lâm Phàm giống như lưỡi dao sắc bén không gì không phá, xoay tròn mà lên, cắt chém thời không, chém đứt toàn bộ ống tay áo che khuất bầu trời của Thanh Dương Tử.
- Lão đầu, lấy bản lãnh thật sự của ngươi đi, bằng không ngươi sẽ bại dưới tay ta đó.
Thân hình Lâm Phàm lóe lên, chiến ý tăng lên mãnh liệt, một vị chiến ý Thần Linh được chiến ý ngưng tụ thành, từ trên thân hình chợt bộc phát.
- Thật mạnh…
Đệ tử Thiên Địa Tông không nghĩ tới thiếu niên kia lại cùng trưởng lão đấu đến mức này, quả thực khiến bọn họ giật nảy mình.
- Khá lắm, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới tu vi Viễn Cổ cảnh hậu kỳ, coi như đặt ở Thiên Địa Tông, cũng là kỳ tài số một số hai, có điều muốn lay động một vị cường giả Chân tiên cảnh, thì đúng là chưa đủ.
- Hôm nay lão phu sẽ dạy cho ngươi một bài học.
Vừa dứt lời, khí tức Thanh Dương Tử phát sinh biến hóa, từ nơi sâu xa, pháp tắc như ẩn như hiện quấn quanh thân thể Thanh Dương Tử.
Pháp tắc này chính là Chân tiên pháp tắc.
Lâm Phàm thấy cảnh này, cũng cảm nhận được khí tức mà Chân tiên pháp tắc truyền ra ngoài.
Cường hãn!
Đây là áp chế cảnh giới.
Nhưng mấy cái này lại không ảnh hưởng nhiều lắm với Lâm Phàm.
Hát!
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, thân thể run lên, ánh mắt lạnh nhạt ban đầu, đột nhiên trở nên ác liệt.
Pháp lực trong cơ thể hoàn toàn sôi trào, cho dù một tế bào, bắt đầu bành trướng không ngừng, kích hoạt toàn bộ sức mạnh trong cơ thể.
Mà lúc này, Thanh Dương Tử cảm nhận được khí tức Lâm Phàm tản mát ra, tâm thần run lên lần nữa, lực lượng này đã vượt qua phạm vi Viễn Cổ cảnh hậu kỳ rồi.
Ầm!
Ầm!
Chân Tiên pháp tắc như ẩn như hiện kia đột nhiên nổ tung, hóa thành một cỗ sức mạnh vô tận, Thanh Dương Tử giơ tay, năm ngón tay tạo thành quyền.
Cú đấm này giống như thiên địa chi quyền, cho dù một tia pháp lực nhỏ, đều ẩn chứa quy tắc thiên địa, đây là cảnh giới mà cường giả Chân tiên cảnh lĩnh ngộ.
- Tiểu tử, chênh lệch lớn nhất giữa Viễn Cổ cảnh và Chân tiên cảnh là võ đạo thần thông, nó không hòa quy tắc thiên địa, mà trở thành đạo pháp thần thông, cho dù một quyền phổ thông, đều ẩn chứa uy năng lớn lao, mà cú đấm này, chính là gốc gác của Chân tiên.
- Chân tiên chi quyền!
Thân thể Thanh Dương Tử khẽ động, trên nắm tay giống như có một ông lão tóc trắng, giờ khắc này ông lão tóc trắng kia như thiên địa chi sư, dạy chúng sinh thiên địa làm sao cảm ngộ thiên địa lực.
Quyền chưa tới, mà sức mạnh vô tận đã hoàn toàn bao phủ Lâm Phàm, bên dưới sức mạnh Chân tiên, tu vi toàn thân giống như bị áp chế.
Tuy xung quanh đã bày ra cấm chế, nhưng hơi thở này vẫn tản ra ngoài.
Luồng hơi thở này, trấn áp mọi người, khiến người ta có cảm giác muốn quỳ rạp trên mặt đất.
- Uy lực của Chân tiên đây sao?
Lâm Phàm giờ khắc này tỉnh ngộ, sau đó cười khẽ một tiếng.
- Võ đạo thần thông lĩnh ngộ thiên địa trở thành đạo pháp thần thông.
- Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Leng keng!
Trong chớp mắt, Lâm Phàm bắt đầu cười lớn, thân thể thẳng tắp giống như một thanh kiếm sắc bén, đứng trong hư không.
Một đạo kiếm ý thông thiên, vụt lên từ mặt đất, trực tiếp xé tan bầu trời.
Lúc này, Lâm Phàm bộc phát kiếm ý, giống như đế vương trong kiếm, một đạo kiếm ý vô hình ác liệt, phá không mà đi, nghiền ép hướng về đầu quyền kia.
Kiếm ý sắc bén chém rời tất cả, không gì bất diệt, khi chạm đến quyền ý Chân tiên, trực tiếp mở ra..
- Cái gì?
Sắc mặt Thanh Dương Tử ngưng lại, lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng thời khắc này, tất cả đều đã chậm.
Thân thể Lâm Phàm hơi động, biến mất tại chỗ.
Hai ngón tay tạo thành kiếm một nữa lần nữa xuất hiện trước mặt Thanh Dương Tử.
Sau đó, Lâm Phàm xoay ngón tay điểm trên trán Thanh Dương Tử.
- Ngươi thua.
Âm thanh Lâm Phàm hờ hững, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Mà Thanh Dương Tử giờ khắc này đã trợn tròn mắt, không thể tin được.
Hắn biết, nếu như tiểu tử này hơi có ý nghĩ một chút thôi, đầu hắn sẽ bị đạo kiếm ý này cắn nát ngay lập tức.
- Ngươi không phải Chân tiên, sao có khả năng đưa thần thông nhập đạo…
Thanh âm Thanh Dương Tử đột nhiên khàn khàn, như nhìn thấy quỷ.
- Thì làm sao? Chẳng lẽ chưa có ai làm được à?
Lâm Phàm hỏi.
- Không phải không có...
- Vậy bọn họ là cái gì?
Lâm Phàm tiếp tục truy hỏi.
- Tuyệt thế kỳ tài.
Lâm Phàm thu ngón tay lại, trực tiếp nhảy xuống sàn chiến đấu, chắp hai tay sau lưng, đi về phương xa.
- Đã như vậy, còn có gì kinh ngạc, bọn họ là tuyệt thế kỳ tài, chẳng lẽ ta không phải?
- Thực lực của ngươi vậy mà còn có thể lọt vào mắt Thiên Địa Tông, ta chắc chắn sẽ vào được. Ngày mai ta sẽ đi Thiên Địa Tông một chuyến.
Lúc Thanh Dương Tử tỉnh hồn, Lâm Phàm đã sớm rời đi trong sự reo hò của mọi người.
- Cmn! Ta... Ta.
Nội tâm Thanh Dương Tử đột nhiên nhúc nhích, hắn không nghĩ tới chính mình lại thua, mà tiểu tử kia vẫn còn phách lối như vậy.
Những Thiên Địa Tông kia đệ tử khác cũng đang trợn mắt ngoác mồm như trời tròng.