Thánh Ma Phong vô cùng yên tĩnh, không có người tới chơi.
Lâm Phàm gia nhập Thiên Địa Tông, trở thành đệ tử nội môn, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì, cũng không có người để ý đến.
Mà mấy ngày nay, Lâm Phàm cũng nắm được tình huống đại khái của Vô Tận đại lục.
Chín tông, Lục phủ, tam động, thất thập nhị bang.
Đây là sự phân chia thực lực ở Vô Tận đại lục, thuộc cấp độ hàng đầu, còn một ít tông môn nhỏ nhưng sức mạnh không tầm thường.
Trong đại đa số tông môn nhỏ, đều có vài đệ tử đại tông, tu luyện thành công rồi phát triển thế lực ra bên ngoài, cho nên không thể coi thường.
Ngày hôm đó.
Lâm Phàm đứng trên Thánh Ma Phong, ngước nhìn Thiên Địa Tông.
Ở đây có tới mười ngàn lẻ tám tòa toái phong, cùng thiên địa hô ứng lẫn nhau.
Mà một ít toái phong có thể lơ lửng trong hư không, đều là vì nó cùng thiên địa hô ứng lẫn nhau, sản sinh một loại sức mạnh, khiến nó lơ lửng trong hư không.
Nếu như được pháp lực duy trì, vậy thì quá kinh khủng rồi.
Hơn nữa, không có người nào nhàm chán đến mức để toái phong lơ lửng trong hư không như vậy.
Vù!
Lúc này, một bóng hồng y xuyên qua bầu trời Thánh Ma Phong, rồi dừng lại, sau đó truyền đến một âm thanh.
- Ồ, không nghĩ tới toái phong này lại có người vào ở.
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhìn nữ tử áo đỏ trên không, dung mạo xinh đẹp, mặc dù dung nhan không tuyệt thế, nhưng cũng không tệ.
- Ngươi tên là gì?
Lâm Phàm lạnh nhạt nhìn nử tử áo đỏ.
- Lâm Phàm, ngươi thì sao?
- Tô Hồng Trần.
- Ta ở toái phong bên cạnh, sau này chúng ta coi như hàng xóm rồi, không bằng đến ngọn núi ta nhìn một chút.
Tô Hồng Trần nói.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, mình mới vào Thiên Địa Tông, quen được mấy người, cũng không có gì xấu, nhưng nếu có chuyện gì phát sinh, sợ mình sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.
- Được, cung kính không bằng tuân mệnh.
Lâm Phàm gật đầu đáp ứng.
Vù!
Toái phong Tô Hồng Trần cách mình rất gần, bên ngoài toái phong kia, chín món bảo bối quay xung quanh ngọn núi, hình thành một trận pháp đặc biệt, dễ thủ khó công.
- Đây là cửu tử Liên Hoàn Trận, chín món bảo bối này đều là chí bảo trung phẩm, hình thành một thể thống nhất, có điều, lại thiếu hụt một món chủ thể, nếu không thì xem như Chân tiên cảnh, cũng không phá được phòng ngự của ngọn núi này.
Tô Hồng Trần đắc ý nói.
Lâm Phàm gật đầu, mấy cái trò của Vô Tận đại lục này cao cấp hơn nhiều so với Cổ Thánh Giới.
Các bảo bối đều có thể vận dụng, hình thành trận pháp đặc biệt.
Còn tại Cổ Thánh Giới, đám bảo bối chả có tác gì lớn, được dùng trong trận pháp đã ít lại càng thêm ít, rất ít người dùng bảo bối trấn áp kẻ địch.
- Đây chính là thành quả của Hồng Trần Phong ta, sau mấy năm nỗ lực, cuối cùng nó cũng thành quy mô.
Tô Hồng Trần giới thiệu.
Xuyên qua trận pháp, đặt chân trên ngọn núi.
- Linh khí nơi này của ngươi dày đặc gấp hai ba lần so với bên ngoài.
Lâm Phàm nói.
- Đương nhiên, từng tòa toái phong đều có trận pháp vận hành đặc biệt, rút lấy linh khí trong thiên địa, dù sao người tu luyện nhiều lắm, có người có công pháp quá mức bá đạo, có thể hút hết toàn bộ linh khí xung quanh trăm dặm, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với chúng ta, bởi vậy bình thường nên rút một ít linh khí, cất trữ ở đây.
Tô Hồng Trần phân tích.
- Hóa ra là như vậy.
Lâm Phàm gật đầu.
- Ta nhìn ngọn núi của ngươi, chắc mới kiến thiết sơ bộ, có phải ngươi mới tiến nhập tông môn hay không?
Tô Hồng Trần hỏi.
- Đúng vậy.
Lâm Phàm gật đầu.
- Nếu như có chỗ nào không hiểu, có thể tới hỏi ta.
Tô Hồng Trần nói.
Lâm Phàm đang nhìn ngó các nơi xung quanh.
Đệ tử ở đây không ít, những đệ tử này nhìn thấy Tô Hồng Trần cũng đều cung kính hỏi thăm.
- Những người này đều là đệ tử tạp dịch, còn có một ít đệ tử ngoại môn, do ta gọi họ tới sửa lại ngọn núi.
Tô Hồng Trần rất nhiệt tình, giảng giải không ít thứ cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm phát hiện địa bàn Tô Hồng Trần phát triển rất tốt, vườn thuốc mọc đầy kỳ trân dị thảo.
Mà trong phòng luyện khí, có một nhóm đệ tử đang nỗ lực tinh luyện vật liệu, bận bịu túi bụi.
Nếu như không xét kích thước to nhỏ, thì ở đây có thể xem như một môn phái nhỏ.
Lâm Phàm gật đầu, lần này, kiến thức tăng lên không ít.
Lúc này, bên ngoài ngọn núi của Hồng Trần Phong, có mấy người đang đứng.
- Bằng hữu của ta đến rồi.
Tô Hồng Trần cảm ứng tình huống bên ngoài trận pháp, sau đó vung tay áo, trận pháp mở ra một con đường.
Mấy bóng người hạ xuống.
- Hồng Trần, vị này là...?
Một nam tử lưng hùng vai gấu nhìn Lâm Phàm, trong mắt nghi hoặc.
- Vị này mới vào tông môn, tên Lâm Phàm, toái phong của hắn ở sát vách ta.
- Vị này chính là Hổ Kình, chủ nhân của Hổ Thánh Phong.
Sau đó Tô Hồng Trần lại giới thiệu hai người khác cho Lâm Phàm.
Một người trong đó, trên người binh ý rất mạnh, là thiếu gia của đoán tạo thế gia, tên Binh Lâm Hành.
Một người mặc giống thư sinh, giữa hai lông mày có khí nho đạo, tên Nho Vạn Thư.
Lâm Phàm hai tay ôm quyền, những người này tu vi cũng không tệ, đều là Viễn Cổ cảnh.
- Hồng Trần, lần này chúng ta đến đây để hỏi ngươi một chuyện, chúng ta muốn thành lập đội đi Địa Uyên Ma Động lịch lãm một phen, ngươi có đi không?
Hổ Kình hỏi.
- Có chứ, trong Địa Uyên Ma Động tuy hung hiểm vạn phần, nhưng chỗ tốt cũng không ít, nếu chúng ta lập thành đội, chỉ cần không đi sâu vào trong, sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Tô Hồng Trần đáp.
Lâm Phàm cũng có chút hiểu biết với Địa Uyên Ma Động này.
Thế giới này thuộc về dưới lòng đất, lối vào phân bố trên toàn bộ Vô Tận đại lục.
Nơi đó, không ít sinh vật hung hãn, nhưng chúng đều sống rất sâu, chỉ cần không chủ động trêu chọc, sẽ không có vấn đề gì.
- Lâm huynh, có muốn đi chúng không?
Tô Hồng Trần hỏi.
Lâm Phàm hơi sững sờ, không ngờ Tô Hồng Trần này lại chủ động mời mình gia nhập, điều này khiến Lâm Phàm có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, nếu quả thật có thể đi cùng, tốt quá rồi còn gì.
Con đường nâng tăng cao tu vi nhanh nhất chính là giết chết cường giả, nếu như có thể vào Địa Uyên Ma Động, tự nhiên cầu còn không được.
- Được.
Lâm Phàm gật đầu đáp lời.
- Chờ đã, Hồng Trần, tên này có thực lực thế nào? Đừng để đến lúc nơi đó, làm vướng chân chúng ta, lần này tiến nhập Địa Uyên Ma Động, không chỉ có đám người chúng ta thôi đâu.
Hổ Kình la lên.
- Còn có ai nữa?
Tô Hồng Trần ngạc nhiên hỏi.
- Theo ta được biết, Kiếm Phong Trần đã dẫn người tiến nhập Địa Uyên Ma Động rồi, còn có Thiên Hải công tử…
Hổ Kình nói, sau đó nhìn phía Lâm Phàm.
- Ngươi muốn đi cũng không phải không được, nhưng ngươi phải chứng minh thực lực bản thân của mình mới được.
Trong chớp mắt, Hổ Kình xòe năm ngón tay ra, hình thành hổ trảo, chộp tới vai Lâm Phàm.
Lúc này, hư không ầm ầm nứt toát, hổ trảo giống như xé rách thiên địa, cương phong gào thét, người xung quanh đột nhiên lui về sau.
Khoảng cách gần như vậy, bọn họ đều thấy cương phong đánh vào mặt, có cảm giác đau đớn mơ hồ.
Lâm Phàm nhẹ nhành giơ tay lên, không dùng chiêu thức dư thừa nào, trực tiếp bắt lấy hổ trảo trong tay.
- Hả?
Hổ Kình sững sờ, pháp lực hung mãnh trong cơ thể đột nhiên ngưng lại, tựa như bị món đồ gì đó chặn đứng, khiến hắn có cảm giác bị đứt gãy.
- Đa tạ.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, không để chuyện này vào mắt.
Tô Hồng Trần kinh hãi, nàng không ngờ Lâm Phàm lại mạnh như vậy, quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng.